​​Dưới ánh trăng bàng bạc len qua khe cửa sổ, căn phòng nhỏ của quán trọ Lục Thủy bỗng trở thành một cõi riêng tư, nơi tình yêu của Chu Nguyên Chương và Hòa Yên Ninh thăng hoa trong sự tĩnh lặng, ấm áp. Họ quấn quýt bên nhau, hơi thở hòa quyện, trái tim đập chung một nhịp yêu thương. Nàng gối đầu lên cánh tay ông, lắng nghe từng nhịp đập mạnh mẽ mà đầy ân cần của người mình yêu. Ông nằm nghiêng, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng nhìn nàng, như muốn ôm trọn cả tâm hồn nàng vào lòng.
​Bàn tay rắn chắc, từng trải sóng gió sa trường, giờ đây lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng. Mỗi sợi tóc như một sợi tơ lụa quý giá được ông nâng niu, trân trọng. Hàng mi nàng khẽ rung, đôi môi mỉm cười mãn nguyện khi cảm nhận sự ân cần từ ông. Ông cúi xuống, hôn thật nhẹ lên vầng trán, rồi lướt tới đôi môi mềm mại, ngọt ngào, như đang nếm một vị mật ngọt của tình yêu. Nụ hôn không vội vàng, không mãnh liệt, mà chỉ như một lời thì thầm đầy yêu thương, một lời hứa hẹn không cần nói thành lời.
​Sau nụ hôn ngọt ngào ấy, ông nhẹ nhàng nâng đầu nàng, đặt nàng nằm ngửa trên chiếc gối êm ái. Ánh mắt ông tràn đầy sự cưng chiều và khao khát, dường như chỉ có nàng mới có thể lấp đầy. Ông cúi xuống, một lần nữa đặt nụ hôn lên đôi môi nàng, nụ hôn lần này có chút nồng nhiệt hơn, sâu hơn. Bàn tay ông khẽ luồn xuống, giữ lấy sau gáy nàng, như muốn kéo nàng lại gần hơn nữa, để những hơi thở yêu thương được hòa quyện trọn vẹn. Nàng đáp lại, vòng tay ôm lấy cổ ông, đón nhận tất cả những yêu thương ông trao tặng. Cả căn phòng như chìm vào một bản tình ca không lời, chỉ có những nhịp thở gấp gáp và những nụ hôn cháy bỏng.
​Ông trượt xuống, hôn lên gò má ửng hồng, nơi những cảm xúc hạnh phúc đang ngập tràn. Nàng khe khẽ rùng mình, tiếng thở nhẹ vỡ vụn trong không gian tĩnh mịch. Nụ hôn của ông tiếp tục lướt đi, từ má xuống cằm, rồi tới xương quai xanh mềm mại, nơi ông dừng lại, thưởng thức hương thơm quyến rũ của nàng. Ngón tay ông vuốt ve nhẹ nhàng, như đang dạo chơi trên một tấm lụa mềm mại, tinh tế. Nàng khẽ nghiêng đầu, để lộ bờ vai trắng ngần, đôi mắt mơ màng, nửa muốn trốn tránh, nửa muốn nán lại.
​Khi nụ hôn của ông dừng lại ở cổ nàng, bàn tay ông cũng bắt đầu xoa dịu nàng qua lớp áo lụa mỏng. Tấm lụa vốn đã mềm mại, giờ đây lại càng thêm nuột nà dưới cái chạm đầy ân cần của ông. Bàn tay ông lướt từ vai xuống eo, rồi khẽ dừng lại ở thắt lưng, nơi có những dải lụa mỏng manh buộc hờ hững
Với sự ân cần vô hạn, ông bắt đầu tháo từng lớp màn xương phủ của nàng. Ngón tay khẽ nâng tà áo ngoài bằng lụa xanh ngọc, thêu hoa văn tinh xảo, để nó trượt nhẹ qua vai, rơi xuống ghế mây bên cạnh, như một tấm lụa mỏng manh hòa vào ánh trăng. Động tác chậm rãi, cẩn trọng, mỗi cái chạm là một lời thì thầm yêu thương, muốn nàng cảm nhận được sự trân quý sâu sắc trong lòng ông. Ông đỡ nàng ngồi lên, nàng ngồi yên, ánh mắt lấp lánh, đôi má khẽ ửng hồng dưới ánh trăng, hơi thở run nhẹ, không phải vì ngượng ngùng mà vì niềm hạnh phúc ngập tràn khi được chăm sóc. Ánh mắt nàng khóa chặt vào ông, tràn đầy tin cậy, như thể cả thế gian này chỉ còn lại hai người, và nàng sẵn sàng trao trọn bản thân cho người đàn ông yêu thương.
Ngón tay ông khẽ chạm vào dây đai của lớp xương mỏng manh cuối cùng, lướt qua như vuốt ve một sợi tơ lụa quý giá. Nàng bật cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, đôi má ửng hồng thêm sắc màu rực rỡ, ánh mắt lấp lánh, giọng nhỏ nhẹ, pha chút ngượng ngùng nhưng tràn đầy niềm vui: “Tướng công… chàng… chàng làm gì thiếp? Chàng đùa nhiêu đó đủ rồi. Đùa vậy không vui đâu. Thiếp mệt lắm, chàng tránh ra để thiếp đi tắm rồi ngủ thôi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play