13.

Sợi dây buộc đính đầy kim cương vụn đã siết chặt vào da thịt, tôi cầm lọ còn i-ốt làm đủ trò tâm lý tự thuyết phục, vừa định thoa lên thì cô ấy đột ngột nắm chặt tay tôi.


"Trời đất, cậu đính hôn rồi?"


Chưa kịp đáp lời, cô ta đã rút chân về, "Sao không nói sớm! Tôi còn độc thân đây, không ổn không ổn." Vừa nói cô ta vừa nhăn nhó xỏ lại chiếc giày rách bươm. Nhìn buồn cười thật.


"Không sao đâu, cởi ra đi, đừng để vết thương thêm tệ..."


"Chử Tinh."


Có người gọi tên tôi. Tôi vô thức gật đầu, "Chờ chút, để tôi xử lý cho cô ấy trước đã..."


N/ão bộ như chiếc máy hát cũ kỹ đột nhiên đơ cứng. Sau tiếng rè rè vang lên, tiếng ve sầu ồn ào đột ngột bùng nổ.


Tôi đứng phắt dậy, người cứng đờ quay đầu lại. Cả người như bị luồng gió nóng cuộn xoáy xuyên thấu.

 Dù đã tưởng tượng cả trăm lần cảnh gặp lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình không nhận ra cậu.


Bùi Chiêu Dã khoác bộ vest xám đậm, dáng vẻ anh tuấn ngời ngời, khí thế áp đảo. Đôi mắt đen vốn trầm uất giờ càng thêm thăm thẳm, chất chứa vạn đợt sóng ngầm khó hiểu.


"Chử Tinh." Cậu lại gọi tên tôi.


Người bên cạnh thì thào: "Ai thế?"

Tôi từ từ siết chặt lọ cồn trong tay: "Bạn... học cấp ba của tôi."


Bùi Chiêu Dã mặt lạnh như tiền, ánh mắt liếc qua một cái rồi dán chặt vào mặt tôi.


"Bạn. Học. Cấp. Ba." Cậu chậm rãi nhắc lại từng chữ, khóe miệng nhếch lên chế nhạo nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng. 

"Xe tôi đang kẹt đường, cho đi nhờ một chuyến được không?"

14.

Trong khoang xe, tôi và Bùi Chiêu Dã ngồi đối diện. Ngày trước có thể ngang nhiên ngồi lên người cậu, giờ lại không dám tới gần dù chỉ một chút.


"Mấy năm nay tôi luôn tìm cậu."


" Ừm "


"Cậu sống thế nào?"


"Tốt."
"Sao không liên lạc với tôi?"


Bùi Chiêu Dã ngoảnh mặt nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.
"Cậu nói xem?" Giọng điệu pha chút oán hận. Tôi im bặt.


Xe lặng lẽ dừng lại, cậu mở cửa phóng xuống đất. Không chút do dự.


Đi mất rồi ư? Không còn lời nào với tôi sao? Muốn níu kéo nhưng không tìm được lý do. Cửa xe đóng sầm, tim tôi thắt lại, nuối tiếc và tủi hờn dâng trào.


"Thiếu gia, về nhà ạ?"


Tôi cần môi chưa kịp đáp, cửa xe bên này đột nhiên bật mở. Không khí ngột ngạt từ bãi đậu xe tràn vào.

 Ngẩng đầu lên,tôi thấy đường cắm sắc lạnh của Bùi Chiêu Dã cùng bàn tay đang chìa ra.


"Lên trên ngồi."


Không chần chừ, tôi đặt tay mình vào. Hóa ra cậu ấy cũng nhung nhớ. Không chỉ mình tôi vướng víu quá khứ, thật tốt quá. 

Lòng tôi nhẹ bẫng, mắt cay cay.


Nhưng Bùi Chiêu Dã bỗng nhiên trầm xuống. Bàn tay lớn siết chặt, chiếc nhẫn trơn cần vào xương đau nhói.
"Bùi Chiêu Dã, cậu nới lỏng tí..."


Cậu phớt lờ, lôi tôi vào thang máy rồi đấy áp vào góc: "Tự tháo hay để tôi giúp?"


"...Cái gì?"


Ngón áp út bị giật mạnh, tôi vô thức co tay lại. Lực kéo dừng một nhịp rồi đột ngột tăng lên.


Khi tỉnh táo thì chiếc nhẫn vàng hồng đã nằm trong tay cậu. Bùi Chiêu Dã liếc nhìn rồi khinh khỉ: "Đã chọn theo tôi thì nên chuẩn bị tinh thần từ trước."


Chỉ khi cậu đ/è người tôi xuống, tôi mới hiểu ra ấn ý.

15.

Âm thanh cuối cùng bị nuốt chửng hoàn toàn. Đầu óc tôi ù đi, trống rỗng như tờ giấy trắng. Nụ hôn thoáng qua đêm hè năm ấy giờ đây so ra chỉ như cái chạm nhỏ nhoi.


Chân răng tê rần, tim đập thình thịch, từng đợt sóng nhiệt cuộn lên trong lồng ngực. Không khí bị vắt kiệt, trong cơn choáng váng, tôi có cảm giác mơ hồ như sắp bị nuốt chửng.


"Dừng... Dừng lại đã..."


Bùi Chiêu Dã cuối cùng cũng lui ra một chút. Tôi bám vào bờ vai rộng của cậu thở gấp, chưa kịp lấy lại hơi, cái hôn thăm thắm lại ập xuống.


Sau một cuộc biệt ly không lời từ giã, đoàn tụ trong thang máy rồi mê đắm hôn nhau như thế này... hợp lý sao?


Ý chí dao động, nhưng cơ thể lại thành thật đáp ứng. Một tiếng rên nghẹn ngào vang lên, tôi chợt tỉnh như hoa mở mắt. Trong đôi mắt đen như mực kia, phản chiếu hình ảnh một tôi ngập tràn dục vọng…

Cảm giác xấu hổ chậm trễ bủa vây tâm trí, tôi yếu ớt đấy cậu: "Thôi... đừng nữa..."


"Tòa nhà của tôi, không có camera giám sát."


Hóa ra lúc ấy, phòng cậu bị lắp camera giám sát. Cũng phải thôi, với thân phận nhạy cảm như cậu trong nhà họ Bùi, bị đề phòng từng giây là đương nhiên. Sự giúp đỡ của tôi khi ấy tựa muối bỏ bế, thậm chí có khi là tiếp tay cho ác.


May thay cậu đã vượt qua. Bây giờ trông cậu sống rất tốt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng dâng lên lòng hiếu kỳ nồng nhiệt: "Tôi muốn... tâm sự với cậu trước đã."

 
"Tâm sự?" Bùi Chiêu Dã cười lạnh. "Giữa tôi và cậu, có gì để tâm sự? Chỉ có sự áp đặt trịch thượng của cậu. Mối quan h/ệ một chiều. Đe dọa dụ dỗ. Cái ngày cậu bỏ đi không lời từ biệt. Trách nhiệm của cậu đã hết. Chử Tinh..."


Giọng cậu chợt trầm xuống, khóe mắt đỏ lên: "Từ ngày đầu tiếp cận tôi, cậu đã tính toán sẵn cách vứt bỏ tôi, đúng không?"

16.

Cánh cửa thang máy vang lên tiếng "ting" khi mở ra.

 Tầng cao nhất đã đến. Nhưng trái tim tôi lại chìm xuống tận đáy băng giá. Toàn thân như rơi vào hồ băng, đôi môi sưng đỏ run rẩy, không thốt nên lời.


Cậu bế tôi ra khỏi thang máy, ném lên sofa, một tay giật phăng cà vạt.


Mắt cay xè, tôi nghẹn giọng hỏi: "Vậy bây giờ... cậu đang trả thù tôi sao?"


Một tiếng vang giòn tan, chiếc nhẫn trơn lăn lóc trên bàn trà dưới cú đập của cậu.


"Tôi lấy tư cách gì để trả thù? Chỉ là hoàn trả đủ mà thôi. Xét cho cùng..." Cậu liếc nhìn tôi từ trên cao, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, "Tôi chẳng qua chỉ là... bạn cùng lớp cấp ba của cậu thôi mà."


Cậu cực kỳ để tâm đến danh xưng này. Nhưng tôi đơn giản nghĩ không cần thiết phải giải thích quá nhiều về Bùi Chiêu Dã với cô ta. Quá khứ đó chỉ thuộc về hai chúng tôi, không cần người ngoài hiểu rõ.


Đang lúng túng tìm cách diễn đạt, ánh mắt cậu bỗng sắc lạnh. Bàn tay cậu siết mạnh cắm tôi: "Cô ta đút là cậu ăn?" Một chút đường phủ, vương lại khi bị nhét bánh ngọt.


Tôi ngần người, từ từ ngắng mặt đối diện: "Cậu đã theo dõi chúng tôi lâu rồi sao?" Đôi môi mỏng của cậu khép chặt, ánh mắt đóng băng không nói.


“Sao không gọi tôi sớm hơn? Nhìn thấy tôi mà không một chút phản ứng, chẳng lẽ cậu đã biết trước tôi sẽ ở đây? Bùi Chiêu Dã... cậu là người hôn tôi trước. Đã nói hoàn trả đủ rồi, vậy sao vẫn là cậu hôn tôi trước?”

Môi tôi bị ngón tay cậu ấn chặt, đầu ngón tay luồn vào kẽ môi, quấn quýt chậm rãi với đầu lưỡi. Không thể ngậm miệng, nước dãi theo ngón tay chảy xuống ống tay áo, thấm ướt một mảng lớn. Cậu càng đầy sâu hơn.
Tôi liếc nhìn cậu: "Cả việc móc họng cũng muốn trả lại tôi sao?"


"Im đi." Cậu rút tay ra, véo căm tôi kéo về phía trước: "Cởi ra."


Người đã hơn hai mươi, chưa ăn thịt lợn nhưng ít nhiều cũng thấy lợn chạy. Mặt tôi lập tức bừng cháy.


"... Tôi không biết."


"Không biết hay không muốn?"


Thật ra cũng có chút không muốn. Những nụ hôn vô danh phận đã đủ đập tan nguyên tắc bao năm, huống chi là thứ thân mật tương tự giường chiếu này...


"Trước đây tôi chưa từng ép cậu làm chuyện này." Bùi Chiêu Dã im lặng giây lát, cười lạnh: "Cậu tưởng tôi đang thương lượng? Chử tổng, tôi có thể đầu tư cho cậu, cũng có thể khiến cậu trắng tay."


Da đầu căng cứng, tôi ngắng mặt kinh ngạc: "Là cậu." Bùi Chiêu Dã lại chính là người sáng lập Ngọc Tinh Sáng Đầu.


Vị founder đang lạnh lùng thúc giục: "Nhanh lên."

17.

Tin chấn động này vẫn không át nổi sự miễn cưỡng trong tôi. Định từ chối, lời đến cổ họng lại bị nuốt trọn. Tôi thấy rõ đường viền hàm cậu căng cứng, hàng mi khẽ rung. Cậu đang căng thẳng.


Tôi thử tiến sát hơn, dùng mũi chạm nhẹ, nhận về thân hình đột nhiên co cứng.


"Bùi Chiêu Dã, nếu tôi làm xong, liệu cậu có cảm thấy thỏa mãn? Những bất mãn cùng hận thù, có thể xóa sạch không?"


Yết hầu cậu lên xuống hai nhịp, khẽ chế nhạo định quay người: "Thôi, vô vị."


Tôi móc ngón tay vào thắt lưng cậu: "Tôi đâu nói không làm."


Sự thực chứng minh, heo chạy đều là diễn. Tôi nghẹn đến mức nôn ọe, nhưng bị Bùi Chiêu Dã vừa tỉnh sau cơn kho*i c*m ghì chặt.


Cơn buồn nôn trào dâng, nước mắt lăn dài, giọng nói phía trên tràn ngập hả hê: "Nuốt hết cho tôi!"


Không thể thoát, tôi nhắm nghiền mắt. ực! Nuốt trọn.
Quá dứt khoát, Bùi Chiêu Dã lại là người d/ao động.


"Sao?"


"Dở ẹc." Tôi mò mẫm vin vào vai cậu: "Cho cậu nếm thử?"

Cậu quay mặt đi: "Không cần."


Tôi bật cười: "Đồ của cậu mà anh không thèm?"


Tôi định đứng dậy khỏi sofa, nào ngờ chân đã tê dại, cả người nghiêng đổ. Trong chớp mắt, Bùi Chiêu Dã đỡ lấy tôi, bàn trà bị hất lệch, chiếc nhẫn lăn xa tít.


Bất chấp ánh mắt âm tịnh của cậu, tôi nhanh tay ôm mặt cậu hôn một cái chớp nhoáng.


Nụ hôn chỉ kéo dài hai giây. Bùi Chiêu Dã biến sắc, lập tức bế tôi lên.


"Đi súc miệng! Đậu mẹ, sao kinh tởm thế." Súc hai lượt vẫn chưa đủ, cậu định móc họng tôi: "Nôn ra đi."

18.

Tôi nắm chặt ngón tay cậu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt: "Hả giận chưa?"


Cậu giật tay về nhưng không thoát được, giọng cáu kỉnh: "Buông ra."


"Không buông."


"... Mặc kệ cậu, ăn uống bừa bãi rồi đau bụng cũng đáng đời. Trước giờ vẫn thế, muốn gì làm nấy không nghĩ đến người khác, bề ngoài đạo mạo mà vô đạo đức, hứa hẹn như đánh rằm, muốn đi là đi, không tôn trọng thỏa thuận. Loại người như cậu, dù có đứng trước linh mục thề thốt khi kết hôn thì cũng..."


"Lễ đính hôn là giả."


Bùi Chiêu Dã đờ người, đôi mắt dân chặt vào tôi không chớp.


"Nhưng nhẫn cưới là thật, dùng để đuối hoa đào. Còn một chiếc trong túi tôi, cậu muốn xem không?"


Cậu im lặng, tôi tiếp tục: "Giấu cậu chuyện xuất ngoại là thật. Suốt bao năm nay luôn nhớ về cậu cũng là thật. Hứa ở bên cậu là thật. Muốn cùng cậu hẹn ước mùa hè tới cũng là thật."


Bùi Chiêu Dã nhíu chặt mày, đôi môi mỏng hé mở rồi khép lại. Tôi vòng tay ôm cổ cậu, khẽ áp má vào má.

 "Giờ chúng ta có thể bắt đầu tâm sự chưa?"


Chuyện rời khỏi Bùi gia là do Bùi Chiêu Dã chủ động đề xuất.
“Tôi không đủ lương thiện để dung thứ những mánh khóe của họ. Cũng không đủ năng lực - nếu không có số tiền từ Bùi gia, Dục Tỉnh đã không thể phát triển như ngày nay.”


Tôi ngạc nhiên: Những kẻ dám dùng ảnh giám sát phòng ngủ con trai để trục lợi, lại dễ dàng trả tiền để cậurời đi?


Bùi Chiêu Dã nắm tay tôi áp lên bụng, từ từ di chuyển lên trên. Đầu ngón tay chạm vào vết sẹo dài ngoằn ngoèo. Sáu năm qua, vết sẹo đã bớt gồ ghề nhưng vẫn hiện hữu rõ rệt.


"Tôi không tự nguyện hiến tạng."

Tôi giật mình, chống tay ngồi dậy.


Bùi Chiêu Dã kể chuyện với thái độ bình thản khác hẳn sự chống đối năm xưa, như đang nói về chuyện người khác:


"Thể trạng tôi quá yếu, không đủ tiêu chuẩn phẫu thuật. Bị cắt mất nửa lá gan suýt ch*t, Bùi gia sợ tôi ch*t ở ngoài gây nghi ngờ nên mới đón về."


Cậu ôm tôi vào lòng, khẽ cười: "Kết quả bị tôi dùng chuyện này tống tiền một món lớn, giờ chắc họ hối hận thắt ruột rồi."


Giọng điệu nhẹ tênh. Người nghe lại thấy lòng nặng trĩu. Tôi úp mặt vào ng/ực cậu, nghẹn giọng gọi: "Bùi Chiêu Dã."


“ Ừm ”
"Những năm qua... khổ quá rồi."


Hơi thở cậu đứt quãng, vòng tay siết chặt hơn: "Cậu cũng vậy."


Lâu sau, hơi ẩm mềm mại đáp xuống tóc, men theo khóe môi quyến luyến.


“Chử Tinh, cậu chưa từng là nghiệp chướng của tôi. Cậu là điều ước duy nhất thành hiện thực trong năm tháng khốn khó nhất đời tôi. Tôi từng cầu mong có người đến cứu mình. Rồi cậu xuất hiện.”

Biết bao đêm trằn trọc, tôi luôn dằn vặt vì sao năm 18 tuổi non nớt lại liều lĩnh làm anh hùng, cuối cùng chẳng cứu được ai mà còn sa vào vực sâu.


Hóa ra không phải. May thay không phải. Ánh đèn ngoài cửa số dần hiện rõ. Trận mưa rào năm 18 tuổi cuối cùng đã tạnh. Nhưng mùa hè của chúng ta, sẽ mãi không ngừng.


HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play