Sau buổi trưa nóng bức, rất nhiều người đều tránh trong phòng nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng họ tìm một nơi râm mát, tránh cái oi ả mà ngày hè chói chang mang lại.
Vương Chiêu ngồi dưới gốc cây lớn trong sân nhà mình, nghiêm túc khâu vá một bộ xiêm y, động tác không chút cẩu thả, vô cùng cẩn thận, chỉ sợ có một chút sơ hở. Hắn hơi cúi đầu, kim chỉ trên tay qua lại may vá không ngừng, sau gáy lộ ra một đoạn da trắng nõn, trông ngoan ngoãn lại đáng yêu.
“Đại ca.” Vương tiểu muội ngáp dài từ trong phòng đi ra, nhìn Vương Chiêu đang may quần áo, hỏi: “Ngươi không đi ngủ một lát sao?”
“Không buồn ngủ.” Vương Chiêu không ngẩng đầu, chuyên chú nhìn bộ quần áo trên tay, khóe miệng khẽ cong lên lộ ra một nụ cười: “Vừa hay bây giờ có thời gian, may xong bộ quần áo này.”
Vương tiểu muội chớp chớp mắt, ngồi đối diện Vương Chiêu, chống cằm lên bàn, tò mò hỏi: “Đây là làm cho ai vậy?” Bộ quần áo này, nàng nhìn người trong nhà không ai có thể mặc vừa, nhất định là đại ca làm cho người ngoài, chẳng lẽ là Dương ca nhi sao? Nhưng hình như cũng không phải, nàng lộ vẻ nghi hoặc: “Không giống cho Dương ca nhi nha? Còn có thể cho ai?”
Ngón tay Vương Chiêu khựng lại, chột dạ cúi đầu thấp hơn, một lúc lâu mới nói: “Là cho Trương đại ca, hắn đã giúp chúng ta nhiều như vậy, muốn làm lễ tạ ơn cho hắn.”
“À.” Vương tiểu muội gật đầu, vẫn khó hiểu nói: “Lúc tới thì làm chút đồ ăn ngon, hoặc là mua ít đồ gì đó mang qua đi? Hà tất phải vội vàng làm quần áo như vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play