“Vương quản sự.” Hạ Dương xách theo mấy con gà rừng, thỏ rừng, tìm thấy Vương quản sự và cười nói: “Bắt được mấy con mồi nhỏ, quản sự xem xét có thu không ạ?” 
Vương quản sự nhìn Hạ Dương, hơi mỉm cười nói: “Không nghĩ đến, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy. Chỉ là sao mấy con gà rừng thỏ rừng này lại có vết thương trên mình thế?” 
Ông nhìn những con mồi Hạ Dương đưa tới, trừ hai con còn sống, ba con còn lại đều có một lỗ thủng trên thân. Trong lòng ông thắc mắc đây là kiểu săn bắt gì. 
“Không có công cụ tiện tay.” Hạ Dương sang sảng cười, không chút ngượng ngùng nói: “Con sống là do đặt bẫy, con chết là dùng cây tre vót nhọn một mặt rồi phóng mạnh ra mà đâm. Vết thương có hơi lớn một chút.” 
“À.” Vương quản sự gật đầu, nhìn những vết thương đó, rồi lại nhìn bộ quần áo đầy những miếng vá cũ nát của Hạ Dương, hiểu ra mà cười cười. “Được thôi, giá cả có chút chênh lệch.” 
Vương quản sự không chê, nhìn khuôn mặt tươi cười thẳng thắn của Hạ Dương nói: “Gà rừng sống mười hai văn một cân, thỏ rừng sống mười sáu văn. Gà rừng chết tám văn một cân, thỏ rừng chết mười hai văn. Ngươi xem có bán không?” 
“Bán, đương nhiên bán ạ.” Hạ Dương lập tức nói: “Giá của quản sự rất tốt, nếu đi chợ không chắc đã bán được nhiều như vậy. Đa tạ quản sự.” 
“Tốt, qua đó cân tính tiền đi.” Vương quản sự hài lòng cười, ông cũng thấy Hạ Dương thuận mắt, có ý muốn chiếu cố một chút. 
“Vâng, quản sự bận rồi ạ.” Hạ Dương vui vẻ tìm tiểu nhị cân đồ, đem số đào đã cõng đến cùng giao cho tiểu nhị, đặc biệt biết ý mà lấy ra một quả đào trước, 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play