Mấy ngày sau, toàn thôn đều tập trung tại nhà của thôn trưởng. Hôm nay họ sẽ ký kết hiệp ước với Hạ Dương, không một nhà nào có vẻ bất mãn, từng người già, trẻ, hán tử đều tràn đầy ý cười. Nét mặt khắc khổ ngày xưa không còn sầu muộn hay chua xót, tràn đầy hy vọng vào tương lai, họ xúm xít thì thầm trêu đùa, bàn tán về giá rau xanh mà Hạ Dương đã đưa ra. 
“Được rồi, được rồi.” Thôn trưởng không hài lòng trừng mắt nhìn đám hán tử này, hận rèn sắt không thành thép nói: “Ai nấy đều rụt rè một chút, chút chuyện nhỏ nhặt cũng nói mãi không thôi, mấy ngày nay còn chưa đủ cho các ngươi vui vẻ sao?” 
“Hắc hắc.” Một hán tử trung niên cười nói: “Thôn trưởng, chuyện tốt như vầy, cả đời cũng không vui hết được.” 
“Ha ha!” Lại một người nói: “Chờ đến lúc rau củ được trồng xong, chúng ta còn muốn vui, chờ đến lúc bán đi và nhận được tiền bạc, chúng ta càng muốn vui hơn, ha ha ha.”
Thôn trưởng nhìn năm, sáu chục hán tử, ai nấy đều cười như ngốc tử, hắn cũng không khỏi bật cười, chuyện như vậy ai mà không vui chứ! 
“Ta cần phải nhắc nhở các ngươi một câu.” Thôn trưởng nhớ tới chuyện hiệp nghị, lại lần nữa dặn dò nói: “Bất luận có ký hiệp nghị này hay không, vì chính chúng ta và con cháu đời sau, cùng với ơn nghĩa của Dương ca nhi đối với thôn, chúng ta đều không thể vi phạm, các ngươi cần phải nhớ kỹ, không thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa.” 
“Tuyệt đối sẽ không.” Dân làng sôi nổi bảo đảm nói: “Chúng ta nhất định tuân thủ mọi điều kiện mà Dương ca nhi đưa ra, phương pháp trồng rau hắn dạy chúng ta nhất định sẽ không nói cho người khác, sẽ giữ kín trong lòng.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play