“Chiêu ca nhi.” Hạ Dương thấy hắn khóc không thành tiếng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực. “Đừng khóc, sẽ có cách thôi.”
“Sẽ không đâu, thật sự sẽ không đâu.” Vương Chiêu vẫn luôn kiên cường, chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, nhưng giờ phút này lòng như tro tàn. “Cha ta cứ như thế đó, bọn họ cũng bao che nhau, căn bản không ai nghĩ cho chúng ta cả.”
“Ngươi đừng khóc đã, nói xem sao lại thế này?” Hạ Dương nói: “Rốt cuộc là ai đánh ngươi, vì sao?”
“Vì ta muốn phân gia.” Vương Chiêu lau nước mắt, nức nở nói: “Bọn họ đều không đồng ý.”
Thì ra, Vương Chiêu đi tìm thôn trưởng và tộc trưởng, hy vọng họ có thể giúp làm chủ việc phân gia, đảm bảo cho dù mẹ kế vào cửa thì họ cũng có của cải để sống sót.
Kết quả, thôn trưởng và tộc trưởng đều không tán thành, mãi đến khi Vương Chiêu tha thiết cầu xin, họ mới chịu nhả ra, nói rằng nếu bà nội hắn không phản đối, họ sẽ đứng ra làm chứng.
Vương Chiêu đi tìm ông nội bà nội nói chuyện này, bị ông nội mắng một trận chưa tính, bà nội hắn thế mà như điên dại đánh hắn, nói hắn bất hiếu thế mà lại muốn chiếm đoạt gia sản.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play