Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi đại địa, chưa mang theo hơi nóng bức. Trong thôn khói bếp tràn ngập, mọi nhà đã thức dậy bắt đầu một ngày lao động vất vả, Hạ Dương cũng chuẩn bị bước lên con đường đi hướng trấn trên. Hắn dựa vào trên xe, tay cầm mũ rơm mân mê, vừa nói chuyện với Liễu Nhị gia gia, vừa lim dim mắt thích thú hưởng thụ sự se lạnh của buổi sớm. Con đường phía trước xe bò bị người chặn lại, một bà lão chống nạnh vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Dương:
“Đồ ăn nhà chúng ta đã hái xuống rồi, ngươi nói không thu là không thu sao?” 
“Biết không thu còn đến làm gì?” Hạ Dương lười nhác dựa vào trên xe, thân hình không hề nhúc nhích, cười khẩy nói: “Còn nghĩ đến chuyển ăn vạ ta sao?” 
“Sao lại ăn vạ ngươi?” Bà lão chỉ vào mấy cái rổ đặt bên cạnh: “Đồ ăn đều hái xuống rồi, ngươi không thu không phải hại chúng ta sao?” 
“Còn nữa, vì sao nói không thu là không thu? Đồ  nhà ta có vấn đề gì? Ngươi nếu nói ra ta cũng coi như ngươi giảng đạo lý.”
“Không cần giảng đạo lý với ngươi.” Hạ Dương nói: “Tối qua đã nói với nhà các ngươi rồi, không cần đưa đồ ăn đến nữa, về sau sẽ không thu đồ ăn nhà các ngươi nữa. Là các ngươi mình mặt dày mày dạn cứ nhất quyết đưa đến, thì liên quan gì đến ta?” 
“Không được.” Bà lão thấy Hạ Dương không chút nao núng, trong lòng có chút hoảng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play