“Đây là vị đồng học của các ngươi ư?” Trương Kim Vũ liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trong trà quán đơn sơ, xoay người hỏi người bên cạnh: “Đường đường là thân tú tài, sao lại sa sút đến mức này!”
Trần Bách Nhuận nói: “Con nhà nghèo mà, có thể tới nơi này thuyết thư là nhờ có quan hệ với Vương Khánh Văn, trà quán là do nhà hắn mở.”
“À.” Trương Kim Vũ gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người thiếu niên kia. Một thân áo xanh phong thần tuấn lãng, mặt mày tinh xảo như được tạc từ bạch ngọc thượng hạng, dáng người thẳng tắp, phong thái nhẹ nhàng, ánh mắt lưu chuyển, phong lưu phóng khoáng. Hắn nhìn thế nào cũng không thấy ra đây là một nông gia tử. Nếu không phải áo dài đã hơi cũ kỹ bạc màu, lại thêm lời giới thiệu của Trần Bách Nhuận về thiếu niên này, Trương Kim Vũ tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Một người xuất sắc tuyệt luân như vậy, xuất thân thấp kém lại cứ như được ngàn vạn cưng chiều mà nuôi dưỡng nên khí thế của nhân tài kiệt xuất. Hắn không khỏi lắc đầu cảm thán. Rốt cuộc là cảm thán điều gì thì hắn cũng không rõ, chỉ là cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cứ như thể không nên là tình huống này.
Hắn nhìn quanh bốn phía, là một vài nông phu thô kệch, ngồi trong những mái lán tranh đơn sơ dựng tạm, vây quanh thiếu niên nho nhã lễ độ muôn vàn đang ở giữa, trông có vẻ không hợp chút nào với bọn họ. Từng người bưng chén lớn uống trà mạt chua chát, chuyên chú lắng nghe thiếu niên miệng lưỡi lưu loát giảng chuyện xưa bàn chuyện nay. Trương Kim Vũ vẫn không biết rằng những người nghèo khổ này lại có hứng thú với kể chuyện đến vậy.
Hà Văn Kiệt thần sắc kinh ngạc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Cảnh Văn, mặt mày ôn nhuận, tình ý như nước, giờ phút này đang hứng thú bừng bừng bình cổ luận kim. Hắn không hiểu làm sao Liễu Cảnh Văn có thể giảng những chuyện lẽ ra là cao đàm khoát luận giữa giới văn nhân cho những người không biết một chữ to nào như thế này. Một người vốn nên nản lòng vô vọng, cho dù không phải trốn ở góc nào đó r*n rỉ vì bệnh, thì cũng không nên xuất hiện trước mặt mọi người mà sống ngông nghênh tiêu sái như vậy. Giờ phút này nếu thấy Liễu Cảnh Văn suy sút tự sa ngã, hoặc là tính tình đại biến trở thành một kẻ chật vật, bất kham các kiểu, hắn cũng sẽ không bất ngờ, sẽ không có bất kỳ sự ghét bỏ nào. Bất cứ ai, nếu gặp phải cảnh ngộ như Liễu Cảnh Văn, cho dù là nhân vật sáng chói như trăng rằm, cũng không thể trong thời gian ngắn thoát ra khỏi u ám mà hoàn toàn hòa mình vào thế gian.
“Rõ ràng có được tiền đồ gấm hoa, lại trong một sớm bị hủy hoại, trở thành một phế nhân chẳng ra gì. Bất cứ ai cũng sẽ nản lòng thoái chí, đánh mất dũng khí sống sót, huống chi lại còn là con cháu bần dân sống gian nan.” Hà Văn Kiệt than thở.
“Kim Vũ.” Hà Văn Kiệt quay đầu nhìn về phía Trương Kim Vũ, trong giọng nói mang theo kính nể: “Nếu là ngươi với ta, có lẽ không thể cởi mở như vị Liễu tú tài này, cam tâm sống vất vả mưu sinh nơi phố phường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT