“Chiêu ca nhi, heo làm thịt xong chưa?” Hạ Dương rời tửu lầu mà không về nhà, ngồi xe bò đi vào thôn Sơn Cước. Hắn còn chưa bước vào cửa nhà Vương Chiêu đã cất cao giọng hỏi.
“Sớm làm thịt xong rồi ạ.” Vương Chiêu vẻ mặt tươi cười, đón Hạ Dương vào,
“Đều bán đi hơn nửa rồi, Đại Sơn thúc vừa về không lâu.” “Nhanh thế nhỉ.” Hạ Dương kinh ngạc nói, “Thật là làm phiền các ngươi quá.” Đại Sơn thúc chính là người đàn ông trung niên, là thợ săn ở thôn Sơn Cước. Hạ Dương sợ tửu lầu không thu hết ba con heo, nên để lại một con nhờ Vương Chiêu giết ở nhà hắn. Tiện thể xem trong thôn có ai mua thì bán luôn. Đại Sơn thúc nhiệt tình, nhận số thù lao nhiều như vậy từ Hạ Dương nên cũng tự nguyện giúp đỡ. Ông bảo Hạ Dương cứ yên tâm đi trấn trên giao lợn rừng, mọi việc ở đây cứ giao cho ông và Vương Chiêu.
Vương Chiêu nhìn ra cửa xe bò, nói: “Vẫn còn mấy chục cân thịt nữa, ta giúp huynh xếp lên nhé. Trong thôn phần lớn người muốn mua đều đã mua rồi, mang về thôn của huynh xem có thể bán thêm một ít không.”
“Không cần mang về đâu.” Hạ Dương xua tay nói. Hắn nhìn cái sân nhỏ nghèo nàn của nhà Vương Chiêu, ba gian nhà tranh cũ kỹ cùng căn bếp thấp bé, phòng chứa đồ đang sắp sập, khắp nơi đều toát lên vẻ đổ nát hoang vắng. Lại nhìn mấy đứa em của Vương Chiêu đang đứng ở cửa, mắt trông mong nhìn mấy miếng thịt heo bày trong sân, trong lòng thương cảm có ý muốn giúp hắn một tay.
“Số thịt heo còn lại cho ta mười cân, còn lại đều cho ngươi hết.”
Hạ Dương nói: “Tiền bán thịt heo cho ta một trăm cân là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT