Ánh mắt vô hình dừng sau lưng, mang theo nguy hiểm tiềm tàng, khiến Hoa Li toàn thân lạnh toát. Đầu ngón tay khẽ run, chậm rãi siết chặt, ánh mắt lướt nhanh qua mũi tên ngắn gần trong gang tấc, đôi môi run rẩy khẽ nhấp.
Không cho chạy thì cứ nói, cần gì phải dùng cách không chút tình cảm như vậy?
Hoa Li cẩn thận điều hòa hô hấp, từ từ xoay người. Vì khoảng cách quá xa, nàng chỉ thấy được dáng người cao lớn của Lâm Hạc Thời đang tựa vào lan can, thanh lịch và tao nhã. Nhưng nàng có thể tưởng tượng ra thần sắc của hắn lúc này, chắc chắn rất đáng sợ. Nhớ lại đêm hôm đó, khi hắn thoáng để lộ chân diện mục, Hoa Li nhận ra hắn tuyệt đối không vô hại như vẻ ngoài. Đặc biệt là bây giờ, nàng lại còn chọc giận hắn.
Trong lòng Hoa Li thấp thỏm không yên. Nàng không rõ mũi tên vừa rồi của Lâm Hạc Thời là để dọa nàng hay bắn trượt, nhưng dù sao nàng cũng không đủ can đảm để tiếp tục chạy trốn.
Vô Nhai từ lúc bắn mũi tên vẫn luôn giữ cung, khi Lâm Hạc Thời ra lệnh, ánh mắt âm lệ và thần sắc cực đoan như không tiếc hủy hoại mọi thứ khiến chính hắn cũng kinh hãi. Nếu Hoa Li còn dám chạy, hắn thật không biết Lâm Hạc Thời sẽ làm gì.
May mắn thay, hắn thấy Hoa Li cúi đầu quay trở lại. Vô Nhai hạ cung, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Li thành thật trở về, cúi đầu ủ rũ như một đóa hoa nhỏ héo tàn. Nàng bước lên thang gỗ bên sườn thuyền, chậm rãi đi lên. Khi một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt, trái tim nàng chợt thót lại. Muốn giả vờ đáng thương để lừa qua, nàng hung hăng nhéo mình một cái dưới ống tay áo. Nước mắt lập tức trào ra, chẳng kịp xuýt xoa đau, nàng vội chạy vài bước lên boong thuyền, nhào vào lòng Lâm Hạc Thời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT