“Chị Khương dạo này đang hẹn hò à?”

Vừa liếc thấy dấu hôn kia, Lục Tư Hà đã không tài nào bình tĩnh nổi nữa.

Anh từng đoán đủ loại khả năng — có thể chị Khương là người bên công ty đối thủ phái đến, hoặc giả là kẻ ham tiền, đang tìm cơ hội trộm đồ nhà Kỷ Phi Hàn. Nhưng giữa những suy đoán ấy, chưa từng có cái nào dính dáng đến chuyện sắc tình.

Chưa thấy chị Khương mặc chiếc váy đó, anh cũng không nghĩ được xa đến thế.

Nhưng dấu hôn kia không phải giả.

Chỉ cần nhìn dấu ấn ấy thôi, Lục Tư Hà đã đoán ra được người kia mạnh tay tới mức nào.

Anh không tiện trực tiếp đến hỏi chị Khương chuyện riêng tư như thế, đành chờ Kỷ Phi Hàn về rồi giả vờ thờ ơ mà mở lời.

Khi ấy Kỷ Phi Hàn trở về, mặt mũi đã khó coi sẵn, kiểu như đang mang một bụng tức — mà nếu không có Lục Tư Hà ở trỏng làm cái bóng đèn to tướng, cậu ta hẳn đã ôm bạn gái tình tứ từ lâu.

Chỉ vì anh còn ở đó, nên muốn làm gì cũng chẳng thuận tiện.

Khi nghe Lục Tư Hà hỏi, ánh mắt Kỷ Phi Hàn lập tức sắc bén như dao: “Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Chị Khương dạo này sắc khí tốt thấy rõ, tôi đoán chắc là yêu vào rồi nên muốn hóng một chút, không được hả?”

Kỷ Phi Hàn tạm dịu giọng hơn một chút, nhưng vẫn lườm anh một cái: “Chị ấy mỗi ngày ở biệt thự xoay quanh mấy chuyện vặt, thì giờ đâu mà yêu đương với chả yêu đương. Cậu đừng cố ý mang mấy chuyện kiểu này ra để làm phiền chị ấy.”

Lục Tư Hà nhướng mày, nhìn Khương Điềm đang đứng cách đó không xa: “Chị Khương, ra là chị không yêu ai à? Tôi còn tưởng chị có người yêu thật rồi.”

Khương Điềm mỉm cười, không phủ nhận, cũng không xác nhận. Vẻ ba phải mập mờ ấy khiến đáy mắt Lục Tư Hà càng trở nên thâm sâu.

“Cậu tính khi nào dọn đi đấy? Cậu còn ở đây thì tôi muốn làm cái gì cũng bất tiện.” Kỷ Phi Hàn lại bắt đầu than vãn thường lệ. “Cậu không thể ở khách sạn sao? Khách sạn năm sao bây giờ an ninh cũng tốt lắm.”

“Khách sạn làm sao bằng nhà mình được. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ chuyển thêm cho cậu một trăm triệu nữa, coi như tiền thuê nhà.”

Một trăm triệu đối với hai người bọn họ mà nói cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc, không mảy may tác động. Có điều Kỷ Phi Hàn cũng chỉ nói vậy miệng thôi, nếu Lục Tư Hà không gây rắc rối, cậu cũng chẳng đuổi thật.

Đêm đến, Kỷ Phi Hàn không dám gọi Khương Điềm qua.

Ban ngày vừa mới dọa cho chị ấy phát khóc, buổi tối nếu còn dám “thừa nước đục thả câu” nữa thì không biết hậu quả sẽ ra sao.

Nghĩ tới lúc chị ấy mặc chiếc váy đen kia, bị cậu khi dễ đến mắt đỏ hoe, thần trí mê mang... Kỷ Phi Hàn nằm mãi không ngủ được.

Cuối cùng chịu không nổi, cậu ngồi bật dậy, đi vào phòng tắm, ngâm nước lạnh hơn nửa giờ.

Mấy ngày sau, trời yên biển lặng. Lục Tư Hà vẫn chẳng tìm ra được điểm khả nghi nào.

Phạm vi hoạt động của Khương Điềm cực kỳ hạn chế — cả ngày loanh quanh trong biệt thự, thỉnh thoảng xuống siêu thị dưới lầu mua ít đồ. Có hôm anh giả vờ tò mò, đi cùng chị ấy một lần, kết quả cũng không có gì bất thường.

Đúng lúc anh đang bực bội vì điều tra không ra đầu mối, Khương Điềm lại đột ngột nói với anh rằng chị muốn ra ngoài một chút.

Cơ hội đây rồi — Lục Tư Hà biết, lần này chắc chắn có chuyện.

Dĩ nhiên, là Kỷ Phi Hàn gọi chị ấy ra.

Cậu ta nhịn mấy hôm rồi, đợi Khương Điềm nguôi ngoai mới dám tiếp tục manh động. Biệt thự có Lục Tư Hà chình ình ở đấy, Kỷ Phi Hàn cảm thấy gì cũng không làm nổi.

Cho nên sớm đã năn nỉ chị Khương đi chơi với mình. Dụ mãi, chị ấy cuối cùng cũng đồng ý.

Kỷ Phi Hàn chờ sẵn ở một chỗ đã định, chẳng bao lâu thì thấy Khương Điềm xuất hiện.

Những ngày qua cậu đã đi khảo sát cả khu, chọn một góc khuất phía sau, gần như hoàn toàn biệt lập, không có ai qua lại, cũng chẳng có camera nào soi đến.

Vừa gặp nhau chưa đầy một phút, Kỷ Phi Hàn đã bế thốc chị ấy lên, ép vào tường, rồi hôn như thể muốn cướp cả hơi thở của chị.

Khương Điềm ngoan ngoãn để mặc cậu làm gì thì làm.

Mà ở cách đó không xa, Lục Tư Hà, người lén theo dõi từ đầu, như hóa đá.

Từ góc nhìn của anh, có thể thấy rõ Khương Điềm đang nhắm nghiền mắt, hàng mi khẽ run, gò má ửng đỏ, đôi môi thì bị ai đó chiếm đoạt đến sưng tấy.

Kỷ Phi Hàn càng hôn càng tham, Khương Điềm không còn chút sức lực nào, mãi đến khi sắp không đứng nổi nữa thì cậu ta lại đỡ lấy, tiếp tục...

So với sự mãnh liệt của Kỷ Phi Hàn, Khương Điềm hoàn toàn là phía yếu thế.

Lục Tư Hà thậm chí còn thấy khóe mắt chị ấy ngân ngấn nước.

Từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày tận mắt chứng kiến một cảnh như vậy.

Tim đập dồn dập, đầu óc trống rỗng, ánh mắt không sao rời khỏi được.

Anh vẫn tưởng mình là người từng trải, đã thấy đủ sóng to gió lớn. Ấy vậy mà trước cảnh tượng này, lại đánh mất cả năng lực ngôn ngữ.

Sai rồi, tất cả đều sai rồi.

Mọi suy đoán trước đó của anh, đều sai bét.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, anh tuyệt đối sẽ không tin bạn thân của mình, lại đang hôn một người giúp việc lớn hơn mình cả chục tuổi...

Lục Tư Hà bị chấn động đến cực điểm. Anh lặng lẽ rút lui, không để lại chút tiếng động nào.

Tối đó, khi ngồi ăn cơm, Khương Điềm phát hiện ra Lục Tư Hà như người mất hồn, bèn nhẹ giọng hỏi: “Cậu Lục, cậu có chuyện gì vậy? Tôi thấy cậu cầm đũa mà không gắp gì cả.”

Vừa mới hẹn hò về, Kỷ Phi Hàn vui vẻ ra mặt.

Thấy Lục Tư Hà như người trên mây, cậu liếc một cái, lười nhúng tay: “Mặc kệ hắn ta đi, có khi bị ma nhập rồi cũng nên.”

“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ chút chuyện.”

Bị giọng nói của Khương Điềm kéo về hiện tại, Lục Tư Hà gượng cười, miễn cưỡng tỏ ra bình thường.

Chị ấy không hỏi thêm, chỉ gật đầu như thể đã hiểu.

Lục Tư Hà cúi đầu, giấu đi đôi mắt ngổn ngang.

Bỗng dưng anh nhớ tới lần nửa đêm từng bắt gặp Khương Điềm lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Lúc ấy còn không rõ chị định đi đâu — giờ nghĩ lại, chẳng phải hướng ấy chính là phòng Kỷ Phi Hàn sao?

Là anh không nhìn rõ trong bóng tối.

Lục Tư Hà không sao hiểu được, hai người chênh lệch nhau đến thế, sao có thể ở bên nhau?

Anh và Kỷ Phi Hàn lớn lên cùng nhau, tính cách ra sao, anh hiểu rất rõ. Bạn mình luôn phải chọn cái tốt nhất. Trước đây yêu Thẩm Thanh Hiểu cũng vì cô là thủ khoa ngành, là hoa khôi trường.

Còn chị Khương thì sao?

Cuộc sống tẻ nhạt, tính cách hiền lành, ngoài vóc dáng có phần gợi cảm thì chẳng có gì nổi bật.

Thế nhưng, chính người như vậy, lại khiến Kỷ Phi Hàn để tâm đến thế.

Chuyện cậu ta quan tâm tới Khương Điềm, đến Lục Tư Hà cũng phải kinh ngạc.

Ngay cả khi ngồi ăn cơm, chị Khương vừa định uống nước, Kỷ Phi Hàn đã làm bộ vô tình chạm tay vào ly thử độ ấm, rồi mới đẩy ly về phía chị.

Chưa kể hai người còn có vô số động tác nhỏ.

Lục Tư Hà thậm chí còn thấy Kỷ Phi Hàn đang âm thầm cào nhẹ lòng bàn tay Khương Điềm, chị vừa rút ra thì cậu ta lại nắm lấy, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Đến giờ, anh mới nhận ra bản thân quá tự tin.

Rõ ràng đáp án ngay trước mắt, vậy mà lại để vuột mất quá lâu.

Giải được câu đố rồi, lòng Lục Tư Hà chẳng hề thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn tò mò hơn.

Một người chẳng có gì nổi bật như chị Khương, rốt cuộc đã làm cách nào để giữ được trái tim Kỷ Phi Hàn?

Nghĩ thêm một lúc, cuối cùng anh mới chậm rãi nghĩ ra một khả năng...

Anh biết rõ bạn mình — bề ngoài có vẻ tinh thông, thực chất trong chuyện tình cảm lại hơi ngây ngô. Vậy thì… chẳng lẽ, chính chị Khương mới là người đang giở tâm cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play