Dưới con mắt của Lục Tư Hà, Khương Điềm trước giờ luôn là một người phụ nữ diện mạo bình thường, thậm chí có phần già dặn, nhàm chán.

Ngày nào cô cũng mặc mấy bộ đồ lao động màu xám tro đơn điệu đi qua lại trong biệt thự. Nếu không phải người cực kỳ tinh mắt, chắc chắn sẽ không dừng ánh nhìn lại trên người cô quá một giây.

Lục Tư Hà thừa nhận khả năng làm việc của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đánh giá cao ngoại hình của cô.

Trong mắt anh, Khương Điềm gần như là... xấu.

Nhưng hôm nay, khi cô chuẩn bị ra ngoài, cô lại mặc một chiếc váy liền thân màu đen, được cắt may tinh tế, ôm sát lấy từng đường nét cơ thể.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không bao giờ ngờ rằng dáng người của Khương Điềm lại đẹp đến như vậy.

Cổ cô dài thanh tú, dáng như thiên nga trắng.
Ngay dưới xương quai xanh tinh xảo, là vùng da trắng mịn khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh chảy máu mũi trong phim ảnh.

Chiếc váy cổ chữ V khoét sâu để lộ khe ngực mềm mại ẩn hiện...

Bụng phẳng lì, vòng eo nhỏ gọn, đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng ngần bóng mượt như được ánh sáng bao phủ – không một vết tỳ.

Một chữ thôi: Tuyệt phẩm.

Trong đầu Lục Tư Hà chỉ còn hai chữ ấy.

Vóc dáng khiến người mơ màng ấy lại kết hợp cùng gương mặt hơi xấu hổ, có chút ngượng ngùng của Khương Điềm, càng khiến cho người ta không thể không suy nghĩ lung tung.

“Lục... Lục tiên sinh, tôi có gì không ổn sao?”

Bị anh nhìn chằm chằm như thế, Khương Điềm hơi lúng túng, tay chân thừa thãi.

“Không có gì. CHị định đi đâu vậy?”

Lục Tư Hà mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói cứng ngắc.

“Ra ngoài mua ít quần áo. Tôi sẽ về sớm thôi.”

“Ừm, chị nói với Phi Hàn một tiếng là được.”

Anh khẽ động đậy chân, cố gắng dời sự chú ý khỏi chiếc váy trên người cô.

Tuy Khương Điềm chưa phát hiện ra ánh nhìn của anh, nhưng chiếc váy thì anh nhận ra ngay. Do tính chất công việc, thỉnh thoảng anh cũng lướt qua mấy tạp chí thời trang – chiếc váy này ít nhất cũng thuộc loại sáu chữ số.

Khương Điềm – một người chỉ sống bằng tiền lương – sao có thể mua được?

Ý nghĩ đó khiến Lục Tư Hà khẽ nheo mắt, dõi theo cô.

Cô không trang điểm gì, chỉ đơn giản buông tóc ra thay vì buộc cao như thường ngày, trông bớt quê mùa đi hẳn, thêm vài phần dịu dàng.

“Vậy tôi đi trước đây, hoa quả đã gọt để trong bếp, nếu cậu đói thì tự ăn nhé.”

“… Ừ.”

Nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng cô, sắc mặt Lục Tư Hà lập tức trầm xuống. Gần như không do dự, anh quyết định: phải theo dõi Khương Điềm.

Cô quá kỳ lạ. Từng cử chỉ, từng dấu hiệu đều đang nói lên rằng – cô không hề đơn giản như vẻ ngoài vẫn thể hiện.

Nhưng anh còn chưa kịp ra tới bãi đỗ xe, thì một cú điện thoại từ nước ngoài gọi đến – khẩn cấp, không thể trì hoãn.

Sau một hồi cân nhắc, Lục Tư Hà đành gác lại kế hoạch theo dõi. Cơ hội sau này còn nhiều, anh không tin mình không lật được mặt một cô giúp việc.

Khương Điềm nhanh chóng hội ngộ cùng Kỷ Phi Hàn.

Cậu vốn đang đọc tài liệu, vừa ngẩng lên nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chưa kịp để cô phản ứng, hai cánh tay rắn chắc đã ôm chầm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô lên xe với lực đạo không thể phản kháng.

Ánh mắt Kỷ Phi Hàn lướt từ đầu xuống chân cô, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Trước khi mua chiếc váy này, cậu từng tưởng tượng Khương Điềm sẽ thế nào khi mặc nó. Nhưng đến khi được nhìn tận mắt – cậu phải thừa nhận: sức tưởng tượng của mình quá kém.

Mặc chiếc váy này, Khương Điềm không khác gì một yêu tinh quyến rũ đến rúng động lòng người.

Cậu không dám tưởng tượng, trên đường tới đây, cô đã nhận bao nhiêu ánh mắt lang sói dõi theo.

Khương Điềm ngơ ngác: “Phi Hàn, sao thế?”

Gương mặt vô tội, lại ở khoảng cách gần trong tầm tay – khiến ngọn lửa trong lòng cậu chuyển biến thành một thứ xúc cảm khác.

Kỷ Phi Hàn suýt nữa đã xé toạc chiếc váy trên người cô.

Nếu không phải vì cô sợ quá mà bật khóc, cậu cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Phải rất lâu sau Kỷ Phi Hàn mới trấn tĩnh lại.

Vuốt nhẹ lưng cô – nơi còn đọng lại hơi ẩm – cậu biết rõ, chiếc váy này tuyệt đối không thể để cô mặc ra đường lần nữa.

Mà thật ra... ngay từ đầu, cậu cũng không định để cô mặc cho ai khác xem.

Chỉ mặc cho một mình cậu – thế là đủ.

Ngay sau đó, Kỷ Phi Hàn gọi người mang tới một bộ quần áo mới – áo thun đơn giản và quần dài, hoàn toàn che đi “bảo vật” trong mắt cậu.

Khương Điềm khóc một lúc lâu. Dù Kỷ Phi Hàn đã cố gắng kìm chế, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô hoảng sợ.

“Xin lỗi, anh sẽ không như vậy nữa.”

Cậu dịu giọng dỗ dành cô.

Cả hai đều hiểu – lời hứa đó chẳng có chút hiệu lực nào.

Sau gần mười phút, nước mắt cô mới dần khô, Kỷ Phi Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chỉnh lại tâm trạng, hai người bước vào trung tâm thương mại.

Trung tâm đã được dọn sạch từ trước – nơi này là tài sản của Kỷ Phi Hàn, mà Boss đã đích thân đến, ai dám không nghe lời?

Đã bị dạy dỗ một trận, lần này Kỷ Phi Hàn học khôn, để cô tự chọn quần áo trước.

Cậu nhận ra, hầu hết quần áo Khương Điềm chọn đều không làm nổi bật dáng người – điều đó khiến cậu thở phào.

Cô biết, nếu không mua gì, Kỷ Phi Hàn sẽ không vui. Thế là cô ngoan ngoãn chọn vài món cơ bản, kiểu dáng đơn giản, thậm chí còn cố ý chọn size lớn nhất – như vậy mới có cảm giác an toàn.

Kỷ Phi Hàn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quẹt thẻ.

Ngoài quần áo mặc ngoài, cậu còn bắt cô chọn lại toàn bộ đồ mặc ở nhà, cả đồ ngủ – để cô tùy ý chọn theo ý mình, cậu không phản đối một lời.

Sự im lặng của cậu khiến cô bớt căng thẳng, cuối cùng cũng chọn được kha khá món.

Một tiếng trôi qua, khi Khương Điềm đi thay lại đồ cũ, Kỷ Phi Hàn thuận tiện thanh toán những bộ quần áo cậu đã nhìn trúng – không thể để người khác mặc, chỉ có thể để cô mặc, mà chỉ mặc trước mặt cậu.

Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi trung tâm thương mại. Một phần do người phía sau mang về, phần còn lại đặt trong xe.

Nhưng khi tới gần biệt thự, Khương Điềm nhất quyết không vào cùng Kỷ Phi Hàn.

“Đưa quần áo cho em, em không muốn để Lục tiên sinh phát hiện.”

Bị cô trách móc một chút, Kỷ Phi Hàn chỉ biết câm nín, đưa phần đồ cô cần, còn lại đành chờ sau.

Cô dặn cậu mười phút sau mới được xuất hiện, Kỷ Phi Hàn chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu.

Vừa mở cửa, Khương Điềm liền thấy Lục Tư Hà đang ngồi trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì.

Ti vi vẫn mở, âm thanh ồn ào, nhưng rõ ràng anh chẳng xem gì cả.

“Về rồi à?” anh hỏi.

“Vâng, tôi về rồi.” Khương Điềm cười nhẹ.

Ánh mắt Lục Tư Hà dừng lại trên đống túi quần áo trong tay cô một lát.

Nhiều túi như vậy, mà tất cả các nhãn hiệu đều là hàng hiệu, không cái nào dưới năm chữ số.

Anh biết rõ tình hình tài chính của Khương Điềm – không chỉ không có tiền, cô còn đang trả góp căn hộ trong thành phố, kéo dài ba mươi năm, mỗi tháng trả gần tám ngàn.

Lương của cô chỉ đủ sống – lấy đâu ra tiền mua đồ đắt như thế?

“Tôi đem quần áo cất xong rồi sẽ xuống nấu cơm. Nếu cậu đói, ăn tạm chút trái cây nhé.”

Khương Điềm không nhận ra ánh mắt Lục Tư Hà đang trầm ngâm đánh giá, chỉ chào một tiếng rồi xách túi đi ngang qua anh.

Khi khoảng cách giữa hai người kéo gần, ánh mắt anh bỗng khựng lại. Biểu cảm trên mặt anh khẽ thay đổi.

Cô đã thay đồ mới – điều đó không có gì đáng nói.

Nhưng…

Tầm mắt Lục Tư Hà dừng lại ở vết hôn đỏ sẫm nơi xương quai xanh của cô.

Anh gần như không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play