Lâm Giác người đã làm chuyện xấu, tất nhiên là cảm thấy chột dạ, đôi mắt và vẻ mặt cô có vẻ lơ đãng, may thay cô hiện tại không nhìn thấy rồng vàng nhỏ nếu không cô sẽ càng thêm áy náy
"Tôi thực sự không nhớ." Lâm Giác cảm thấy thật oan uổng, "Tôi bắt đầu du lịch từ năm 18 tuổi không trở về Lâm gia cho đến khi tôi gần ba mươi tuổi. Tôi đã đến Tứ Xuyên rất nhiều lần trong khoảng thời gian này ... Làm sao tôi có thể nhớ rõ ràng mọi thứ chớ?"
Khi cô nói lời này, trong mắt Tiểu Kim Long có chút ủy khuất, nhưng nó vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngạo mạn: "Cô nói dối, cô nhất định phải nhớ."
Chu Gia Ngư nói: "Sư bá, Tiểu Kim Long nói chị nhất định phải nhớ kỹ..."
Lâm Giác có chút lo lắng, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi rồi thả khói, nói với vẻ mặt đầy thương: "Có thể cho tôi một gợi ý được không?"
Chu Gia Ngư nhìn Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long nói: "Gợi ý, hoàng kim!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT