Biết nói sao đây, cách xưng hô này cũng thật… có một không hai.
Ân Chỉ Thư xem như hài lòng.
Cô dời chân chó khỏi cằm gã, rồi còn nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm có lẽ đã dính trên đó.
Trần Tam thiếu: ?!
Không phải chứ, quá đáng lắm rồi, gã thật sự bẩn đến thế hả?
Gã thầm chửi rủa trong bụng nhưng không dám nói ra lời, trong khi chó Golden lại tỏ ra vô cùng hưởng thụ hành động của Ân Chỉ Thư, vui vẻ vẫy đuôi.
Con chó Golden này ít nhất cũng phải nặng đến ba, bốn mươi ký, nhưng Ân Chỉ Thư bế lên trông không có vẻ gì là tốn sức. Hơn nữa, cô dường như không có chút sức chống cự nào với những sinh vật lông xù thế này, hoàn toàn chẳng có ý định đặt nó xuống.
Ánh mắt Trần Tam thiếu không kìm được mà dừng lại một chút trên cổ tay mảnh khảnh của Ân Chỉ Thư, rồi lại liếc sang cái bụng béo tròn của con chó, sau đó so sánh với thể trạng của chính mình.
Không hiểu vì sao, gã luôn cảm thấy nếu Ân tổ tông này muốn nhấc bổng gã lên, thì e là cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play