Ăn cơm cùng Quý Phong Tiêu là một chuyện rất mỏi miệng.
Hầu như suốt bữa ăn, anh chẳng ăn được bao nhiêu, hoặc là cố đút cho cô ăn, hoặc là lại cười hì hì rồi đòi hôn cô: “Dáng vẻ lúc ăn cơm của chị thật sự quá đáng yêu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã muốn hôn chị rồi.”
Ân Chỉ Thư không chịu nổi sự quấy nhiễu, cuối cùng không thể không đứng dậy ấn anh ngồi xuống một chiếc ghế, từ trên cao nhìn xuống anh: “Trước khi tôi nói có thể, cậu không được lại gần.”
Quý Phong Tiêu rõ ràng có chút mất mát. Anh dùng ánh mắt mong chờ nhìn Ân Chỉ Thư một lúc lâu, rồi mới chán nản ăn vội cho xong bữa cơm, sau đó lại chống cằm nhìn cô.
Đối với cái nhìn chăm chú ở mức độ này, Ân Chỉ Thư đã có thể ngoan ngoãn lờ đi được rồi.
Đồ ăn trước mặt quả thực rất ngon, cũng không biết là do sản phẩm của hoàng thất thì món nào cũng sắc hương vị đầy đủ, hay là do Quý Phong Tiêu đã cố tình để ý đến khẩu vị của cô qua vài lần tiếp xúc.
Tóm lại, món nào cô cũng rất hài lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT