Ân Chỉ Thư tạm thời cũng khó mà phân biệt được, vị ảnh đế họ Ôn kia là đang đứng yên ngoài cửa không đi, hay là định tung một đòn hồi mã thương.
Nhưng dù là trường hợp nào cũng không ngăn được cô, ngay trước khi Quý Phong Tiêu kịp cãi lại, một tay ấn anh xuống sofa, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim của anh rồi cất cao giọng trả lời Ôn Nhạn Hồi ngoài cửa: “Thầy ơi, em sẽ đến mà, đừng đánh rớt môn của em nhé, được không ạ?”
Giọng cô mang theo một tia bất đắc dĩ, cuối cùng còn cố ý kéo dài ra.
Lời này lọt vào tai Ôn Nhạn Hồi thì là đang làm nũng, nhưng khi lọt vào tai Quý Phong Tiêu, lại biến thành cô đang bị ép buộc phải cúi đầu cầu xin một cách bất đắc dĩ.
Người ngoài cửa không nói nữa, dường như có cười khẽ một tiếng, nhưng cách một cánh cửa nên cũng không nghe rõ.
Tiếng bước chân của anh lần này mới thật sự xa dần.
Ân Chỉ Thư vẫn không lên tiếng, chỉ có chút nghi hoặc nhìn Quý Phong Tiêu đã bị cô quá dễ dàng ấn ngã xuống sofa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play