1001 nhìn mà than thở.
Biết nói sao đây, tuy 1001 cảm thấy từ lúc được trói định với Ân Chỉ Thư đến nay, số lần nó phải thốt lên câu này thật sự đã nhiều đến mức sắp chai sạn rồi, nhưng Ân Chỉ Thư rất nhanh sẽ lại có những thao tác mới để cho nó biết rằng, không, giới hạn của mi vẫn còn xa lắm.
Ví dụ như hiện tại, chủ nhân ban đầu của Vượng Trà là Quý Phong Tiêu sau khi nhận được mệnh lệnh dắt chó đi dạo của Ân Chỉ Thư, lại không hề do dự mà đồng ý ngay.
Chuyện đó thì cũng thôi đi.
[Chỉ số hảo cảm +1] 1001 thì thầm báo điểm: [Sao anh ấy còn có thể vì chuyện này mà tỏ ra vui mừng như vậy chứ? Nói cho có lý thì đó chẳng phải là chó của chính anh ấy hả trời? Ngay cả lúc Vượng Trà còn ở bên cạnh, chính anh ấy cũng có tự tay dắt nó đi dạo được mấy lần đâu!]
Ân Chỉ Thư trầm tư một lát: [Có lẽ đây gọi là mất đi rồi mới biết quý trọng.]
1001 lại rơi vào trầm tư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT