Người đàn ông tóc vàng đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng theo bản năng liếc nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn về phía hiệu trưởng trường Đại học Điện ảnh đang ngồi đối diện mình, khẽ nhíu mày.
Hiệu trưởng trường Đại học Điện ảnh họ Trịnh, đã ngoài 300 tuổi nhưng trông vẫn còn trẻ, rõ ràng là đã dùng một loại thuốc đặc hiệu nào đó.
Hiệu trưởng Trịnh cũng liếc nhìn ra ngoài, trên mặt lộ vẻ áy náy: “Tiền đều đã đổ vào việc cách âm tường, còn việc lựa chọn vật liệu cho cửa thì đúng là có hơi xem nhẹ. Chắc là sinh viên nào đó đến phòng bên cạnh để tự học, thật sự xin lỗi.”
“Anh Từ, lần này quyên góp thêm một khoản nữa đi. Chuyển từ tài khoản cá nhân của tôi.” Ôn Nhạn Hồi nghiêng đầu dặn dò người đại diện của mình, rồi mới quay lại nhìn Hiệu trưởng Trịnh đang lộ vẻ kinh ngạc và định ngăn anh lại:
“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức gì. So với việc lập quỹ học bổng, dùng tiền vào những chỗ thấy được thế này, tôi cũng sẽ yên tâm hơn một chút.”
Giọng anh rất trầm và du dương, chỉ cần cất lời là có một sức hút khiến người ta phải bỏ lại mọi thứ để lắng nghe. 
Đó không phải là kiểu giọng trầm ấm đầy nội lực thông thường, mà là sự giao thoa giữa trong trẻo và một chút khàn nhẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play