Khi trời vừa hửng sáng, Vưu Lê được thả đi.
Cánh cửa linh đường mở rộng, thiếu niên nửa tỉnh nửa mơ được người đặt xuống đất. Vạt áo của hai người quấn vào nhau, kéo dài như không muốn rời xa.
Trước khi chia lìa, người thấp hơn khẽ nhón chân, ngẩng mặt nhìn đối phương, giọng nói chậm rãi: “Phu quân, em… sẽ sớm trở về nhà.”
Cậu dường như còn chút lưu luyến, buồn bã cụp mắt, lẩm bẩm gì đó, phải kề sát mới nghe rõ: “Phu quân đuổi em… đi.”
Vưu Liễm cúi xuống lắng nghe, khẽ cười: “Phu nhân không phải tự muốn đi sao?”
Vưu Lê mơ hồ: “Em? À… hình như đúng là em phải đi. Nhưng vì sao…” Cậu nghĩ mãi không ra.
Vưu Liễm ngồi thẳng dậy: “Phu quân không nuốt lời, đi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT