Vưu Lê gần như nằm sấp hoàn toàn trên cỗ quan tài, thân thể nghiêng sang một bên, xiêm y đã trượt xuống, để lộ ra chút sắc hồng bên trong. Đó là chiếc áo lót mà cậu đã mặc suốt cả ngày bôn ba mà chưa từng thay ra, chất vải mềm mại, sa mỏng rối bời buông lơi trên người cậu.
Da thịt trắng như tuyết.
Mí mắt cậu vương đầy nước mắt, thân thể cuộn chặt lại, hai chân thon dài quấn vào nhau như muốn xoắn thành một khối, đầu ngón chân không ngừng run rẩy. 
Cổ Vưu Lê lấm tấm mồ hôi mịn, làm ướt chiếc áo lót mỏng treo trên vai, khiến vệt hồng trên cần cổ trở nên đậm hơn một chút.
Đôi mắt đẫm lệ mơ hồ cúi xuống nhìn, nhưng cậu chỉ thấy được lòng bàn chân mình lộ ra chút tóc đen, thỉnh thoảng lướt qua gương mặt và đường nét của người kia. 
Đó là một gương mặt giống hệt cậu.
Vưu Lê không tự chủ được mà sinh ra ảo giác, một sự hỗn loạn kỳ lạ, như thể chính cậu đang tự ban phát cho mình, tự thao túng bản thân… Cảm giác ấy khó mà diễn tả thành lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play