Cảm giác như thời gian trôi qua thật lâu, nhưng lại như chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, từ trong quan tài vẫn luôn vọng ra tiếng khóc nức nở buồn bã, người bên trong không ngừng lặp lại vài chữ. Cậu cứ liên tục nói rằng mình không cần mang thai.
Vưu Lê ôm chặt lấy bụng nhỏ đang run rẩy của mình, đùi đã ướt sũng, nước mắt không ngừng rơi, đôi mắt vô hồn mở to, nhìn về phía trước lẩm bẩm lặp lại ba chữ đó. Cậu lặp đi lặp lại, như thể bị dọa đến choáng váng.
Có người cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của cậu.
Tai Vưu Lê, vốn đã mất đi mọi âm thanh, cuối cùng cũng nghe được một tiếng thở dài rất khẽ: “Sẽ không mang thai.”
Nhưng giờ đây, dù cậu có thể nghe thấy, dường như lại chẳng nghe được gì.
Vưu Liễm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, không mạnh không nhẹ, dịu dàng vỗ về: “Phu nhân đừng sợ, phu quân đã nói không mang thai thì sẽ không mang thai.” Anh ta nhẹ giọng dỗ dành một hồi lâu, mới thấy cậu có chút bình tĩnh lại.
Vưu Lê không nói gì nữa, chỉ run rẩy, cuộn tròn thành một khối nhỏ xíu. Thấy vậy, Vưu Liễm lại giơ tay, ra hiệu cho thứ gì đó bên trong dừng lại, rồi đưa tay xoa nhẹ đôi mắt cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT