Vưu Lê bị hôn rất nhiều lần, nên dù ngốc nghếch cậu cũng dần học được cách làm sao để thở bằng mũi khi bị hôn đến mức không chịu nổi.
 Đặc biệt là ở chỗ của 019.
Tối qua khi bị hôn, cậu không thấy khó chịu, nhưng hôm nay thì không thở nổi, nên bản năng làm gì đó để khiến mình dễ chịu hơn một chút. 
Vưu Lê ngây người một lúc lâu mới hiểu ra đối phương đang hỏi cậu đã hôn môi với ai. Cậu nào dám nói thật, chỉ cúi mặt xuống, dùng hết sức để kháng cự. Nhưng cậu chẳng thể động đậy chút nào, chỉ có thể để người ta nhìn xem mình bị hôn ra sao, ánh mắt không có gì che chắn. 
Có thể thấy rõ trong miệng cậu mềm mại thế nào, cái lưỡi hồng phấn bị hôn đến mềm nhũn, co rúm lại sau hàm răng, run rẩy như cầy sấy cố trốn tránh kẻ xâm nhập. Nước miếng cũng nhiều, không giữ được nên chảy ra, làm ướt đẫm cằm, hòa lẫn với hương khói vấn vít, khiến người ta chỉ muốn chui vào miệng cậu mà hôn thêm.
Hơi nước ẩm ướt và nhiệt độ cơ thể nóng lên làm không khí trở nên ngột ngạt, tất cả đều mang theo mùi hương từ người Vưu Lê. Hương ấy tinh tế, thoang thoảng khó nhận ra, vừa ấm áp vừa mang chút ẩm ướt. 
Cái mũi của Vưu Lê nhăn lại khó chịu, nước mắt nức nở rơi xuống. Cậu không chịu mở miệng, chỉ biết lắc đầu, muốn người ta nhẹ nhàng hơn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play