Vưu Lê một mình loay hoay trong bóng tối, mãi không tìm thấy cái đệm hương bồ đâu.
Cậu mờ mịt ngồi bệt trên đất, nhìn ánh nến lạnh lẽo xa xa, thấy bóng dáng thon dài kia, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng: “Tôi tìm không thấy.”
Y phục rộng thùng thình của thiếu niên trải đầy trên đất, khi cậu lặng lẽ ngồi lên, như được gấm vóc bao quanh, nhưng xung quanh lại là bóng tối sâu thẳm.
Như thể bị bóng đen dày đặc và vải quý bao bọc trong một góc nhỏ, đẹp mà mong manh.
Vưu Lê mím môi, ngẩng đầu nhìn người kia, hơi sợ, nhưng vẫn lẩm bẩm: “…Phu quân.”
Không thể không cầu xin giúp đỡ.
Cậu không nhận ra, lúc này sự mê mang và bất lực trên mặt mình rõ ràng đến mức nào. Những cảm xúc ấy đều hướng về một người, khẩn cầu người đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT