Thịnh Dương chờ mãi vẫn không đợi được Bùi Xuyên quay về. Cậu cầm điện thoại, nhìn chằm chằm ảnh đại diện màu đen của Bùi Xuyên thật lâu, cuối cùng đổi biệt danh: Anh trai.
Liếc đông ngó tây, tim bỗng mềm nhũn một cách kỳ lạ. Mặt trời dần lặn, sắc trời chuyển sang tối mờ. Bùi Xuyên vẫn chưa về.
Thịnh Dương thở dài một hơi, đoán có lẽ là công việc quá bận, chắc đêm nay anh sẽ không về nổi.
Không biết vì sao, đối phương không có ở đây, cậu cũng chẳng buồn ăn uống gì.
Khi còn nhỏ, Thịnh Dương thường xuyên bị cấm ăn cơm tối như một hình phạt. Trong ngôi nhà ấy, cậu phải học cách đoán ý từng người — từng ánh mắt, từng cái nhíu mày, mỗi một người không vui đều sẽ đem cậu ra làm chỗ trút giận.
Có người thích nhìn cậu sợ hãi đến mức mặt đầy nước mắt rồi mới chịu buông tha. Có người lại đem cậu ném vào phòng tối, đóng cửa nhốt một đêm.
Cậu đói đến mức bụng đau quặn, nhưng cũng không dám kêu, chỉ có thể chịu đựng.
Lâu ngày thành quen, cơ thể cũng bắt đầu suy dinh dưỡng.
Tuy rằng đã phân hoá thành Alpha, nhưng kỳ dễ cảm lại kéo dài tới tận khi thành niên mới xuất hiện.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play