Thịnh Dương vốn tưởng rằng bản thân sẽ rất kiên cường, thế nhưng đến khi đứng ở sân bay, vẫn không nhịn được mà đỏ hoe đôi mắt.
Tiểu Chước Miên vẫn chưa biết sắp phải tạm biệt cậu, vẫn còn đang vui vẻ nghịch chiếc vòng bình an treo trên cổ Thịnh Dương.
Bùi Xuyên lần này chỉ mang theo một chiếc túi du lịch đen đơn giản. Hắn đón lấy Chước Miên từ tay Thịnh Dương, vững vàng ôm bé con vào lòng.
Thịnh Dương rướn người đứng lên, mắt đỏ hoe nhìn bảng thông báo chuyến bay — đến giờ rồi.
“Dương Dương.”
Bùi Xuyên chau mày, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, giọng nhẹ nhàng:
“Đừng khóc, tin anh đi, nhiều nhất một tháng thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT