Cuối năm đến gần, công việc trong công ty bắt đầu bận rộn hơn. Thời gian Bùi Xuyên về nhà mỗi ngày cũng ngày càng muộn. Từ chỗ từng về đúng bảy giờ tối, đến giờ sớm nhất cũng là mười một giờ khuya mới về đến nhà.
Hắn bắt đầu không cho Thịnh Dương đợi mình trong phòng khách nữa.
Không chỉ vì sợ cậu ngủ trên sofa sẽ không thoải mái, mà còn vì hiện tại bụng Thịnh Dương đã lớn đến mức chỉ cần đi vài bước là đau thắt lưng, phần thân dưới phù nề, lại thường xuyên phải đi tiểu đêm. Cả ngày bị bé con trong bụng lăn lộn, thực sự rất mệt mỏi, người cũng gầy đi trông thấy.
Tất nhiên những điều này đều do Bùi Xuyên âm thầm quan sát được. Trước mặt hắn, Thịnh Dương vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, hoàn toàn không than thở chút nào, mỗi tối đều để lại một chiếc đèn ngủ đầu giường, mơ mơ màng màng đợi Bùi Xuyên trở về.
Chính vì thế, trong lòng Bùi Xuyên lại như đè nặng ngàn cân tảng đá.
Hắn chỉ hận bản thân không thể gánh đỡ thay Thịnh Dương.
Thịnh Dương nhìn thấy sắc mặt hắn, liền đứng dậy ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dịu giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play