Tâm trạng u uất và ít nói của Tống Mộ Dã kéo dài mãi đến tận tối trước khi đi ngủ. An Lý đang nằm trên đệm trò chuyện với người ta qua điện thoại, quay đầu lại thì phát hiện Mộc Đầu toàn thân ủ rũ như một cái xác không hồn. Lúc nãy mình có nói chuyện với anh, anh cũng như không nghe thấy gì, nằm trên giường cầm một quyển sách mà xem mãi không thấy lật trang.
“Anh sao vậy, Mộc Đầu?” An Lý đứng dậy khỏi đệm, dẫm lên thành giường rồi trèo lên.
“Không có gì cả.”
“Nhìn anh chẳng giống ‘không có gì’ chút nào.” An Lý giật quyển sách trong tay Mộc Đầu, cậu muốn nói chuyện thẳng thắn với Mộc Đầu, nhưng Mộc Đầu lại quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cậu.
“Rốt cuộc anh sao vậy? Nói đi chứ!” An Lý mất kiên nhẫn, bóp cằm Mộc Đầu, quay mặt anh lại đối diện với mình. “Anh không nói ra trong lòng nghĩ gì, thì em sao mà biết anh đang buồn chuyện gì chứ.”
“Em quen quá nhiều người rồi, anh cảm thấy mình chẳng còn vị trí gì trong lòng em nữa.”
Thì ra là vì chuyện này mà buồn à. An Lý giơ tay xoa nhẹ khóe mắt đỏ hoe của Mộc Đầu, không nhịn được mắng anh một câu: “Đồ ngốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT