Hai anh em cứ thế nhìn nhau không nói lời nào. Sáu năm trôi qua, Lâm Linh càng thêm chín chắn, khí chất người đứng đầu khiến người khác khó mà thoải mái. Dưới sự lãnh đạo của anh thì Lâm gia thật sự như mặt trời ban trưa, quyền thế rực rỡ.
Túi nilon trong tay Lâm Thính bị cậu bóp nhẹ, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.
Lâm Linh là người lên tiếng trước, phá tan sự im lặng: “Thiên Dương nói em bị bệnh, ba mẹ lo quá nên bảo anh qua xem thế nào. Tiện thể đưa em về nhà nghỉ lễ Quốc khánh.”
Lâm Thính lùi lại một bước, tránh bàn tay Lâm Linh đưa ra định lấy thuốc giúp cậu, gương mặt lộ vẻ lạnh nhạt: “Em không về được. Quốc khánh phải làm thí nghiệm với viết luận văn.”
Thật ra ban đầu cậu cũng có dự định về, nhưng trận ốm vừa rồi khiến tiến độ thí nghiệm bị trễ, giờ chắc chẳng thể thu xếp được.
Lâm Linh nhíu mày, nhìn gương mặt tái nhợt của em trai, không đành lòng nói thêm gì nặng nề.
Anh khẽ thở dài: “Mấy năm rồi... em vẫn còn giận tụi anh sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT