Lâm Thính quay mặt vào tường nằm một lát, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là lại nhớ tới ông chú kỳ quái kia thì lại khiến cậu thấy hơi sợ nên liền dịch người về phía Hạ Đồ Xuyên, cảm nhận hơi ấm từ người hắn truyền sang qua một đoạn ngắn.
"Hạ Đồ Xuyên." Cậu thử gọi khẽ một tiếng.
Hạ Đồ Xuyên lập tức trả lời, “Ừ.”
Lâm Thính hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn: “Ngủ mà còn mang máy trợ thính à?”
"Thường thì không. Hôm nay mang vì sợ cậu có chuyện muốn nói với tôi. Cậu vẫn còn sợ à?" Hạ Đồ Xuyên nằm nghiêng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt hơi tái của Lâm Thính: “Vừa nãy cậu run đấy.”
Lâm Thính sĩ diện nên không trả lời câu hỏi, mà chỉ nói: “Cậu đừng dễ tin người quá, dễ bị hại.”
Nói xong, cậu quay đầu nằm quay lưng lại với Hạ Đồ Xuyên. Hạ Đồ Xuyên nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng nõn của cậu, giọng nói khẽ, như thể sợ làm cậu giật mình: “Có thể kể cho tôi nghe vừa nãy xảy ra chuyện gì không?”
Giọng Lâm Thính nhạt nhòa: “Không có gì đâu, chỉ là ông ấy cứ nói chuyện với tôi mãi làm tôi thấy hơi khó chịu.”
Cậu lo là mình nghĩ nhiều, dù sao ông chú kia cũng là hàng xóm của Hạ Đồ Xuyên nhưng cậu sợ nói ra lại bị đánh giá là kỳ quặc, dù sao cậu cũng là con trai không phải con gái nhỏ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play