Tuệ Viễn mỉm cười nhìn Thẩm Y Y, ôn tồn hỏi: “Cô nương đứng ngoài trời cả đêm không ngủ, chắc hẳn mệt mỏi lắm rồi. Hay là đi nghỉ ngơi một lát, để bần đạo ở đây xem bệnh cho hắn?”
Ngụy Huyền nghe vậy mới biết nàng đã đứng ngoài trời suốt một đêm, giọng trầm xuống, nói: “Cả đêm không ngủ, gió biển thổi mạnh, trên người nàng lại mặc mỏng manh, nếu lỡ sinh bệnh thì phải làm sao?”
Thẩm Y Y cúi đầu, ngón tay khẽ xoắn dải lụa bên hông, dáng vẻ như tiểu nương tử làm sai chuyện.
Tuệ Viễn liếc nhìn Ngụy Huyền, rồi lại nhìn Thẩm Y Y, khẽ ho một tiếng.
Ngụy Huyền kỳ thực không có ý trách cứ, chỉ lo nàng bị bệnh, nên dịu giọng nói: “Nghe ta, nàng về nghỉ ngơi trước đi. Ta tạm thời không sao đâu.”
Thẩm Y Y muốn nói gì đó, nhưng đôi mắt long lanh ngấn lệ chỉ nhìn về phía Tuệ Viễn. “Tiên sư, ta…”
Tuệ Viễn vốn không chịu nổi cảnh tiểu cô nương khóc, vội vàng nói: “Cô nương yên tâm, hắn mệnh cứng, người khác muốn khắc hắn còn chẳng nổi. Ngươi xem, Diên Lực đã chết, mà hắn vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT