“Đồ không phải của ngươi, sau này không được tự ý động vào, nghe rõ chưa?”
Hiếm khi Ngụy Huyền nghiêm khắc như vậy, ánh mắt lạnh lẽo tựa hồ nước sâu nơi u đàm, hàn khí thấm vào tận xương. Thẩm Y Y bị dọa đến sững sờ, đôi môi anh đào khẽ hé, bối rối nhìn hắn.
Ngụy Huyền lạnh lùng thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng khăn lau ngọc bội, rõ ràng tỏ ý ghét bỏ việc nàng đã chạm vào.
Thẩm Y Y mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Thế tử bớt giận, nô tỳ sau này sẽ không tự ý làm vậy nữa.”
Nàng trong lòng cảm kích Ngụy Huyền, nhưng thực sự không biết làm thế nào để báo đáp. Sợi dây đeo này nàng đã bắt đầu đan từ đêm qua, không ngờ Thế tử lại chẳng hề thích… Thẩm Y Y chán nản, không dám lên tiếng quấy rầy hắn nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt khay trà lên bàn.
Trên người nàng thoang thoảng một mùi hương cơ thể, không giống mùi lan xạ, thanh u mà dịu dàng, không hề có chút gay mũi như phấn son tầm thường. Từ khi gặp nàng, mùi hương ấy cứ vấn vít trong lòng Ngụy Huyền. Có lúc, nó khiến hắn nảy sinh những xúc động khó kiềm chế; có lúc lại làm tâm trạng bực bội của hắn dần bình ổn.
“Từ đâu nhặt được?” Hắn không ngẩng đầu nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play