“Anh Shirakawa.”
Khi đến ngã ba, Conan hơi sững người khi nhìn thấy Shirakawa Shu, nhất là khi thấy trên mặt anh có vết bầm tím, tay phải còn quấn băng.
“Anh Shirakawa, anh bị sao vậy ạ?”
Chàng trai quay lại, gật đầu chào đứa trẻ:
“Là Conan à? Không sao, tôi bị ngã khi đi đường thôi. Mà sao em không đi cùng thám tử Mori?”
Conan gãi đầu một cách không tự nhiên:
“Bác Mori có vài điểm nghi vấn nên nhờ em đến xem thử.”
Chàng trai cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt màu vàng kim dường như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Conan chớp mắt.
Cậu không thân với người tên Shirakawa này lắm, nhưng lúc nào cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở người đàn ông này, nhất là hôm nay lại còn mang thương tích…
Conan quyết định ra tay trước để giành thế chủ động:
“Nếu anh Shirakawa cũng có hứng thú với vụ án, vậy hay là vào hiện trường xem thử? Biết đâu có thể trao đổi với bác Mori bọn họ .”
Ban nãy cậu còn thấy Shirakawa Shu đứng ngoài dây cảnh giới quan sát, chắc là cũng tò mò vụ án.
Shirakawa Shu cười khẽ, cúi xuống xoa đầu Conan bằng tay lành:
“Thôi khỏi, năng lực tôi có hạn, xem vào cũng chẳng giúp gì được cảnh sát, ngược lại còn gây phiền thì càng bị ghét thêm.”
“Ể?”
Conan hơi ngẩn ra.
Càng bị ghét?
Là ý gì vậy?
“Nhưng tình hình chỗ này đúng là hơi kỳ quặc.”
Shirakawa Shu kéo Conan đứng lại ngay ngã ba, cố tình không giải thích câu nói trước.
Conan nén nghi ngờ xuống, theo anh nhìn sang.
“Em nhìn vị trí này đi, hai bên ngã rẽ đều có vật cản, cho dù quẹo qua rồi cũng không thể lập tức xác định nạn nhân đã chạy về hướng nào. Vậy sao các em biết là anh ấy chạy về bên trái?”
Conan giơ tay chỉ sang phía đối diện:
“Khi đó cửa hàng bên kia đường còn chưa mở cửa, qua cửa kính có thể mơ hồ nhìn thấy bóng anh Nakatsu đang chạy.”
Anh Nakatsu khi đó chạy rất nhanh, gần như bỏ xa họ, mà con đường này lại có nhiều khúc rẽ liên tiếp khiến người ta khó phân biệt phương hướng. May mà Conan kịp thời phát hiện bóng người phản chiếu bên đường, nếu không cậu và Mori đã mất dấu anh ta tại giao lộ này rồi.
“Nói cách khác, các em chỉ nhìn thấy bóng anh ấy rẽ qua từ cửa kính, chứ không tận mắt thấy cảnh anh ta bị xe đâm.”
Conan gật đầu.
Chính vì vậy mà cậu mới thấy đáng nghi.
Mấy khúc cua và giao lộ ở đây đều không có camera, lúc đó họ cũng có một đoạn bị mù tầm nhìn. Nếu trong thời gian đó có người tráo đổi nạn nhân, hoặc ai đó nhân cơ hội ra tay…
“Thì ra là vậy.” Shirakawa Shu nói với giọng thản nhiên, như thể chỉ tiện miệng hỏi, “Hy vọng thám tử Mori có thể phá được vụ này.”
Conan:
“Anh Shirakawa không có chút đầu mối nào sao? Em còn tưởng anh…”
Có được đáp án rồi…
Vừa nói đến đây, Sato Miwako từ xa đi tới.
“Conan, chẳng phải em nên đi học rồi sao? Thám tử Mori nhờ chị đưa em đến trường đấy.”
Cô xoay xoay chìa khóa xe trong tay.
Conan cứng mặt.
Ờ… suýt chút nữa cậu quên hôm nay phải đi học!
Shirakawa Shu cố nín cười.
Ha ha ha, vị thám tử thông minh dũng cảm của chúng ta, giờ vẫn còn bị chuyện đi học làm phiền.
Chậc chậc, buồn cười thật.
“Ể?” Sato Miwako để ý thấy Shirakawa Shu, nhất là mái tóc trắng nổi bật của anh, lập tức nhớ đến chuyện Takagi Wataru từng kể.
“Anh là… tiền bối Shirakawa?” Cô ngạc nhiên, “Mặt với tay anh…”
Shirakawa hơi khựng lại, rồi cười khẽ:
“Gọi tiền bối thì thôi đi, tôi biết rõ danh tiếng mình trong đội các cô thế nào mà—còn mặt với tay này, chỉ là ngã thôi.”
Sato Miwako phải thừa nhận, Takagi nói không sai, cho dù trên mặt có vết bầm thì cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của người này.
Cô lúng túng đổi lời:
“Xin chào anh Shirakawa, tôi là Sato Miwako.”
“Xin chào, cảnh sát Sato.”
Shirakawa vỗ nhẹ đầu Conan:
“Học hành vẫn quan trọng hơn, Conan ngoan, theo cảnh sát Sato đến trường đi.”
Conan:
“À, ờ… chuyện này—”
Da đầu cậu bắt đầu tê rần.
Cậu mới chỉ hiểu sơ qua vụ án, giờ sao có thể yên tâm bỏ lại mà đi học được chứ!
Sato Miwako thấy rõ sự do dự của Conan, nhưng trẻ con không muốn đi học cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, định nắm tay cậu:
“Đi thôi, Conan, muộn thêm chút nữa là hết cả tiết hai đấy.”
Conan cố gắng chống cự:
“Nhưng em muốn ở lại điều tra vụ án mà!”
Nếu trước mặt là Takagi Wataru, có khi hôm nay Conan còn có thể mè nheo làm nũng để trốn học.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay trước mặt cậu là Sato Miwako lý trí và kiên quyết hơn nhiều.
“Đi nào.” Sato Miwako thẳng tay xách Conan lên, lịch sự mỉm cười với Shirakawa Shu, sau đó dắt người đi về phía xe cảnh sát đỗ bên kia đường.
Shirakawa Shu đứng đó theo dõi toàn bộ quá trình, khẽ chặc lưỡi:
“Đúng là thảm thật.”
Từng là học sinh, anh thừa biết cho dù ngày mai có trời long đất lở, chỉ cần trường còn học, thì phụ huynh chắc chắn sẽ bắt con cái phải đến lớp.
Ngay cả Conan cũng không ngoại lệ.
Shirakawa Shu chẳng định làm người tốt, rất thức thời mà im lặng, chỉ đứng nhìn chiếc xe cảnh sát phóng đi.
Liếc đồng hồ—ồ, biết đâu thật sự kịp tiết hai đấy chứ.
Ngay cả hệ thống cũng không nhịn được mà hả hê:
“Conan không còn ở đây, vụ này e là bế tắc rồi.”
Là hệ thống tội phạm, nhìn thám tử bị dắt mũi đúng là chuyện khiến nó cực kỳ hả hê.
“Ký chủ, giờ kỹ năng chúng ta đã có trong tay, hay quay về lên kế hoạch cho một vụ án tinh vi tuyệt mỹ luôn nhé?” Hệ thống thì thầm đầy mưu mô.
Nhưng Shirakawa Shu lại suy nghĩ một chút, rồi nhấc chân đi về phía hiện trường án mạng.
Lúc này hiện trường lại bắt đầu náo nhiệt.
Vận động viên mà Takebayashi Momoki nhắc đến đã đến nơi—là một người đàn ông vóc dáng hơi thấp, nhưng cơ bắp chân cực kỳ phát triển, nhìn một cái là biết làm nghề liên quan đến thể thao. Theo điều tra của cảnh sát, anh ta tên là Oguchi Yuuki.
Oguchi bị gọi đến gấp, người vẫn mặc áo hoodie thể thao và quần thể thao, mặt còn lấm tấm mồ hôi, có vẻ vừa từ đường chạy về.
Mặt anh ta tràn đầy giận dữ và bực bội:
“Liên quan gì đến tôi? Nếu hắn nghi ngờ thì đi tố cáo đi! Nói xấu sau lưng có ích gì?!”
Takebayashi Momoki cũng rất tức giận:
“Phải, hắn vốn định lấy bằng chứng để tố cáo cậu! Nhưng giờ hắn chết rồi! Ai biết được có phải cậu sợ hắn phanh phui chuyện xấu của mình nên giết người diệt khẩu!”
Oguchi chỉ tay mắng lại:
“Đừng có nói bậy! Xe là cậu lái, người là cậu đâm, còn mặt mũi nào đổ oan cho tôi?”
Anh ta nheo mắt lại, ánh mắt đầy thù hận:
“Hơn nữa tôi nghe nói, vì cá độ đua ngựa mà hắn nợ cậu một khoản tiền lớn, dạo này cậu liên tục đòi nợ hắn, biết đâu vì hắn không trả nên cậu sinh hận, cố ý đâm chết hắn?”
Takebayashi lập tức bị nói trúng chỗ đau, tức đến mức gào lên:
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy! Hắn có phải không trả đâu! Hắn chết thì tôi được lợi gì chứ?!”
Trong khi đó, Megure Juzo và những người khác đứng quan sát hai người đối đầu nhau, để mặc họ bóc mẽ lẫn nhau.
Đây cũng là một cách điều tra. Khi các nghi phạm tranh cãi, cảnh sát có thể gián tiếp thu được rất nhiều thông tin.
Ví dụ như việc nạn nhân Nakatsu Kyuhei vì cá độ mà nợ Takebayashi một khoản lớn—trước đó cảnh sát hoàn toàn không biết điều này.
Vụ án tưởng như đơn giản, nhưng nếu thêm vào những hiềm khích cá nhân, cộng với những điểm nghi vấn chưa được giải thích rõ… cảnh sát chắc chắn sẽ không kết thúc điều tra dễ dàng như vậy.
Còn ở một góc khác, vợ của nạn nhân, Nakatsu Mina, đang khóc nức nở, Takagi Wataru chỉ có thể cẩn thận đưa khăn giấy.
Đây có lẽ là đặc trưng trong thế giới Conan—nghi phạm là triệu hồi tại chỗ, xác cũng nhận tại chỗ, vụ án cũng phá tại chỗ.
Nhưng ai quen với điều tra hình sự đều biết, thực tế không giống vậy chút nào.
Tuy nhiên, Shirakawa Shu không quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Anh đi thẳng về phía Takagi Wataru.