Edit Ngọc Trúc

【Thông quan chỉ còn một bước cuối, vậy mà đúng giây cuối lại rớt mạng, huynh đệ Đại Hùng thật sự quá thảm.】

【Không trách cậu ấy được, chủ yếu là cái lời nguyền kia độc quá.】

【Đời đời kiếp kiếp bám theo, ai mà không sợ cho được.】

【Chuẩn luôn, tôi cảm thấy giọng của quỷ tân nương giống như mọc râu, dính chặt lên da đầu, lạnh đến thấu xương, muốn chém cũng không chém được.】

【Bạn bên trên không đơn độc đâu, năng lượng tôi giờ còn đang tụt đây này, phản ứng chậm hẳn luôn.】

【Không hiểu vì sao, tôi lại có cảm giác cả người nhẹ nhõm.】

【Tôi cũng vậy nè, không giống mấy trò chơi khác, chơi xong là thấy mệt mỏi rã rời. Trò này tuy dọa người thật, nhưng dọa xong rồi lại thấy sảng khoái kỳ lạ.】

【Tôi muốn chơi lại thêm lần nữa.】

【+1】

【+2】

……

Trong khi các cư dân mạng vẫn đang phấn khích bàn tán không dứt, thì Đồng Du đã chờ sẵn ở lối ra, đỡ từng người một đi ra ngoài.

Phải, đúng giây bọn họ bước ra khỏi căn phòng, không ai còn đứng vững nổi.

“Có nước không? Tôi muốn uống nước ấm…” Cũng giống như nhóm Chương Hoài hôm trước, họ cũng cần thứ gì đó ấm nóng để định thần lại.

Đồng Du áy náy nói: “Xin lỗi nhé, hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, chưa chuẩn bị kịp. Lần sau nhất định có.”

Cậu vốn đã định chuẩn bị trước, nhưng nhóm khách thứ hai đến quá nhanh, không kịp xoay sở.

Vài người nghe xong, biết chẳng có nước ấm mà uống, thì ai nấy đều ngồi không yên, đòi nhanh chóng thoát game để kiếm cái gì nóng nóng mà uống, bằng không thật sự tỉnh không nổi.

Đồng Du bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mở quầy bán nước ấm ngay ngoài lối ra khỏi mật thất, giá một trăm tinh tệ một ly chắc chắn cũng có người mua.

Không được không được, ý tưởng này quá thất đức.

Đồng Du vội vàng dập tắt suy nghĩ tư bản độc ác trong đầu mình, sau đó gọi trợ lý cửa hàng đến, bảo hắn mau chóng lắp một cái máy lọc nước trong tiệm.

“Chủ nhân, tin nhắn trong hậu trường đã vượt quá một vạn rồi, có cần xem qua không?”

“Một vạn tin nhắn? Toàn là gì thế?” Đồng Du hỏi bâng quơ.

“Lão bản, ngươi có gan livestream, có gan thì công khai địa chỉ đi, tôi *** muốn chơi mà không biết đi đâu cả!”

“Lão bản, cho ngươi ba phút để đăng địa chỉ, không thì tôi diệt cả nhà ngươi!”

“Tôi bị ngươi dọa rớt hai vạn B năng lượng, nếu không làm tôi rớt thêm mười vạn nữa, tôi sẽ thành quỷ tân nương bám theo ngươi cả đời.”

“Lão bản, tôi muốn bao nuôi ngươi, cả cửa hàng luôn, bao nhiêu tiền thì ngươi nhượng lại?”

Đồng Du nghi hoặc quay sang nhìn trợ lý cửa hàng: “Ngươi đọc mấy tin nhắn này sao cứ bị đơ thế? Mạng chậm à? Mà chúng ta chưa đăng địa chỉ à? Mau mau đăng địa chỉ cửa hàng lên đi. Từ ngày mai chính thức khai trương, mỗi ngày tiếp tám lượt khách, cho phép đặt lịch trước.”

Vừa sắp xếp xong xuôi, Đồng Du vừa mở hệ thống hậu trường xem doanh thu từ buổi livestream đầu tiên, càng xem càng vui vẻ.

Chỉ là thử bán một lần thôi mà, vậy mà buổi livestream đã kiếm về khoảng 5 triệu tinh tệ, và doanh thu vẫn còn đang tăng đều đều. Vẫn có người xem phát lại để gửi quà cho cậu — đúng là… cư dân Tinh Tế quá nhiệt tình rồi.

Đồng Du không chờ nổi muốn rút tiền ra luôn, nhưng ngay sau đó cậu chợt nhận ra mình còn chưa đặt lại mật mã thanh toán, cho nên giờ có muốn rút tiền cũng không được, phải đi cài đặt lại trước đã.

Đi thôi, tới ngân hàng.

Đồng Du vừa định ngẩng đầu dặn trợ lý thêm mấy câu rồi thoát game, thì phát hiện trợ lý đang đè một dòng tin nhắn ảo ngay trước mặt cậu. Đồng Du liếc mắt nhìn, thấy đó hình như là một bình luận của cư dân mạng, bèn hỏi: “Ngươi đè tin nhắn đó làm gì?”

“Tôi không có bị đơ.”

“Hả?”

“Lão bản, tôi muốn bao nuôi ngươi, cả cửa hàng luôn, bao nhiêu tiền thì ngươi nhượng lại? Tôi không có bị đơ.” Trợ lý cửa hàng lặp lại.

Đồng Du chết trân tại chỗ, lại nhìn kỹ lại bình luận kia, đặc biệt là dấu phẩy được phóng to ở cuối dòng, không nói nên lời: giờ trí tuệ nhân tạo cũng dễ bị chạm tự ái vậy sao, cậu có phải chửi thật đâu mà...

Thoát game xong, Đồng Du đi thẳng tới trụ sở ngân hàng Lam Hải.

Đặt lại mật mã cũng không quá phức tạp, không cần cung cấp nhiều giấy tờ, chỉ cần đích thân đến là được. Ngân hàng có đủ cách để xác minh thân phận, xác nhận xong thì có thể đặt lại mật mã rất nhanh.

Đặt lại xong, việc đầu tiên Đồng Du làm là đăng nhập tài khoản kiểm tra số dư. Trong tài khoản trống rỗng, chỉ có hai con số lẻ loi, cho thấy nguyên chủ nghèo rớt mồng tơi.

Thịnh Cảnh đúng là quá keo kiệt! Nguyên chủ dù gì cũng là bạn lữ của hắn, cho dù là một gia chủ phu ở nhà không làm gì, thì tiền tiêu vặt vẫn phải có chứ. Kết quả là tên Thịnh Cảnh này, thà chuyển tiền sinh hoạt phí cho thằng béo nào đó, chứ nhất quyết không đưa cho bạn lữ.

Loại người như vậy, dù có đẹp trai đến đâu, cũng là một tra nam!

Thế nên mọi người à, chồng có tiền không bằng mình có tiền. Bất cứ lúc nào, mình có tiền mới là chân lý!

Đồng Du dùng quang não liên kết mũ giáp, từ hậu đài rút 5 triệu tinh tệ, đầu tiên chuyển lại 80 ngàn tinh tệ vào tài khoản Thịnh Cảnh, rồi nghĩ nghĩ, tính cả phần lãi phát sinh trong hai ngày qua dựa theo lãi suất cùng ngày của ngân hàng, rồi cũng chuyển nốt qua.

Sau đó, cậu hiên ngang quay về nhà.

Thịnh Cảnh phát hiện ra giao dịch chuyển tiền ấy là vào lúc hai giờ sáng. Hai ngày nay tinh thần hắn vô cùng tốt, chui đầu trong phòng thí nghiệm làm việc không ngừng nghỉ. Nếu không phải trợ lý phát hiện hắn đã hơn mười tiếng chưa ăn gì, ép hắn rời khỏi phòng thí nghiệm, thì giờ có khi vẫn còn đang chỉnh số liệu.

Thịnh Cảnh rời phòng thí nghiệm, đi thẳng tới phòng y tế, thành thạo rút một gói dịch dinh dưỡng từ ngăn kéo ra uống luôn, vừa uống vừa để mặc y tá đeo thiết bị đo. Để đảm bảo các nhà khoa học trong viện nghiên cứu không gặp vấn đề tinh thần, mỗi ngày họ đều phải kiểm tra tinh thần hải hai lần trước khi bắt đầu làm việc và sau khi tan ca. Nếu có gì bất thường, sẽ lập tức bị cưỡng chế nghỉ ngơi.

Bác sĩ Thôi liếc nhìn chỉ số thiết bị, rồi ra hiệu cho y tá tháo ra: “Tôi có thể gặp bạn khế ước của cậu một lần được không?”

Thịnh Cảnh nhíu mày: “Anh gặp cậu ấy làm gì?”

Bác sĩ Thôi đáp: “Tinh thần hải của cậu hiện giờ đã nhảy lên hạng nhất viện nghiên cứu rồi.”

Nói xong, bác sĩ đưa cho hắn màn hình ảo hiện biểu đồ phân tích tinh thần hải của Thịnh Cảnh.

Thịnh Cảnh lướt qua hàng loạt chỉ số phía trên, ánh mắt dừng lại ở phần đánh giá tổng hợp cuối cùng.

Tinh thần hải trạng thái: Tốt đẹp.

Tốt đẹp trừ nửa năm đầu mới thức tỉnh, tinh thần hải của hắn chưa bao giờ từng "tốt đẹp" như bây giờ! Trong khoảnh khắc ấy, Thịnh Cảnh suýt cho rằng mình đang gặp ảo giác.

Bác sĩ Thôichân thành nói: “Khoảng thời gian này mỗi ngày cậu làm việc trong phòng thí nghiệm đều hơn mười hai tiếng, mức độ hoạt hóa tinh thần hải đứng đầu toàn viện nghiên cứu, mỗi ngày sản sinh tinh thần lực bạo động vượt quá mười vạn B. Điều quan trọng nhất là, hai ngày trước chỉ số tinh thần lực bạo động của cậu vượt qua 50 vạn B, mà hiện giờ chỉ còn hơn mười vạn B. Tôi thật sự rất muốn biết khế ước giả của cậu đã làm cách nào đạt được hiệu quả đó. Hay là nói, cậu trên đường về nhà đã tiến hành tinh thần tẩy rửa với khế ước giả?”

“Không có!” Cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ dùng kỹ năng tinh thần tẩy rửa với Đồng Du nữa.

Đại khái một năm trước, lúc ấy hắn và Đồng Du mới cưới không lâu, có một thời gian hắn bận nghiên cứu, làm việc quá sức dẫn đến tinh thần lực rối loạn. Ban đầu hắn còn chịu đựng được, nhưng Thôi bác sĩ lại khuyên hắn về nhà, nhờ khế ước giả thực hiện một lần tinh thần tẩy rửa.

“Cậu đã kết thành tinh thần khế ước được một tháng, trong một tháng này khế ước giả tiêu hao năng lượng quá ít, không đủ để bù lại hao tổn của cậu.” Thôi bác sĩ khuyên, “Tôi đề nghị cậu trở về cùng cậu ấy thực hiện một lần tinh thần tẩy rửa.”

Thịnh Cảnh nhíu mày: “Tôi nghe nói tinh thần tẩy rửa rất đau đớn, nếu không đến mức bất đắc dĩ, tôi không muốn dùng.”

Thôi bác sĩ nhẫn nại giải thích: “Cậu hiểu sai rồi, là ngược lại mới đúng. Tinh thần tẩy rửa chỉ đau đớn khi để dồn quá lâu không dùng. Cậu càng để lâu, thời gian tẩy rửa càng dài, cảm giác đau đớn càng mãnh liệt. Nói một cách dễ hiểu, tinh thần lực của cậu giống như nước, còn khế ước giữa hai người như một ống dẫn. Cậu phải đưa nước chảy qua ống vào tinh thần hải của khế ước giả. Vậy thì cậu nghĩ xem, đổ một tấn nước sẽ đau hơn, hay mười vạn tấn? Quan trọng là, tinh thần hải của cậu ấy không đủ để chống đỡ tổn hao của cậu. Chỉ có mở rộng tinh thần hải, hai người mới duy trì được khế ước, bằng không sớm muộn gì cũng phải giải trừ.”

Nói ngắn gọn, chính là tinh thần hải của Đồng Du quá nhỏ, mà cửa thoát của Thịnh Cảnh lại quá lớn nếu không thể giảm lượng nước chảy, thì chỉ có thể mở rộng tinh thần hải của cậu ra để chứa.

Vì chuyện này, Thịnh Cảnh đặc biệt xin nghỉ về nhà một chuyến, nói rõ với Đồng Du. Không ngờ Đồng Du nghe xong thì lập tức đồng ý, còn nói giấc mơ ban đầu của cậu chính là thông qua tinh thần tẩy rửa để hoàn thành thức tỉnh. Sau khi Thịnh Cảnh xác nhận đi xác nhận lại, liền tiến hành tẩy rửa.

Lần đó, hắn cũng chỉ dùng khoảng một phần ba tinh thần lực, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng khiến Đồng Du hôn mê suốt ba ngày. Sau khi tỉnh lại, ánh mắt Đồng Du nhìn hắn tràn đầy sợ hãi, sau đó là oán độc, rồi dần dà biến thành vũ khí uy hiếp.

Chỉ cần giữa hai người có bất hòa, hoặc cậu muốn làm điều gì mà hắn không đồng ý, cậu sẽ nhắc đến chuyện tinh thần tẩy rửa, đem nó ra làm cái cớ bắt chẹt hắn.

“Anh có biết tôi lúc đó đau tới mức nào không? Tôi suýt chút nữa là chết.”

“Chỉ vì anh là thức tỉnh giả, tôi là khế ước giả, nên anh được quyền hành hạ tinh thần tôi sao? Tôi sẽ kiện anh lên hiệp hội khế ước giả!”

“Nếu anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.”

“Tôi bị bệnh đấy, tôi có rất nhiều bệnh tâm thần, là do anh hại tôi! Tất cả đều là do tinh thần lực của anh gây ra!”

“Thịnh Cảnh ca ca, em không cố ý... nhưng em không thể khống chế được chính mình.”

Thịnh Cảnh hung hăng nhắm chặt mắt, phải mất một lúc lâu mới đè nén được đống ký ức ấy: “Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở sở nghiên cứu, chưa từng về nhà.”

“Vậy nên tôi mới thấy lạ, cậu ấy rốt cuộc làm thế nào?” Thôi bác sĩ đầy kỳ vọng, “Nếu đây là một kỹ năng có thể học được, chúng ta có thể dùng để cứu các chuyên gia lão thành đang bị giam trong phòng thí nghiệm. Cậu thử hỏi cậu ấy xem, nếu có thể phổ cập kỹ năng này, sẽ là một cống hiến to lớn cho cả viện.”

Về mặt cá nhân, Thịnh Cảnh không hề muốn liên hệ với Đồng Du, thậm chí mong rằng ngày mai là có thể giải trừ khế ước. Nhưng nghĩ tới các chuyên gia trong viện nghiên cứu những người đã sáu bảy chục tuổi, tinh thần hải tàn tạ vì năm tháng cống hiến, mỗi ngày chỉ tỉnh táo được một tiếng rồi lại tiếp tục chịu đựng tra tấn tinh thần, mà một tiếng ấy, họ vẫn dùng để làm việc Thịnh Cảnh do dự.

Ở thời đại tinh tế, tuổi thọ con người đã vượt 130, sáu bảy chục tuổi bên ngoài chỉ là trung niên. Nhưng ở viện nghiên cứu, đã là “người già yếu”.

Thức tỉnh giả có tuổi thọ ngắn hơn người thường, họ đang dùng chính sinh mệnh để tranh thủ tương lai cho Thủy Lam Tinh.

Nếu thật sự có cách cứu họ, bất kể điều kiện gì, hắn cũng đồng ý.

“Để tôi hỏi thử.” Thịnh Cảnh mở quang não.

Trong viện nghiên cứu, không được mang theo bất cứ thiết bị truyền thông nào khi vào phòng thí nghiệm. Vừa bật quang não lên, hắn lướt qua vài tin nhắn thăm hỏi từ cha mẹ, ánh mắt dừng lại ở hai khoản chuyển tiền.

Buổi chiều, Đồng Du chuyển cho hắn hai khoản: một là tám vạn tinh tệ, một là... 28 tinh tệ. Ghi chú lần lượt là: “Trả tiền mượn” và “lãi suất”.

Thịnh Cảnh bỗng nhớ đến tin nhắn hai ngày trước khi Đồng Du mượn tiền, lúc ấy cậu còn nói sẽ hoàn lại tiền. Hắn không để ý mấy, nào ngờ cậu thật sự trả, còn tính cả lãi.

28 tinh tệ là lãi suất hai ngày tính theo tỷ lệ ngân hàng, hình như còn trả dư 0,6 tinh tệ.

Thịnh Cảnh không cố ý tính toán gì cả, chỉ là hắn giỏi toán, những con số đơn giản như vậy, liếc mắt một cái đã có thể theo bản năng tính ra ngay.

Hắn và Đồng Du ở chung đã một năm, lúc này lại có chút không nắm chắc được tính tình của cậu. Nghĩ một hồi, hắn gửi cho Đồng Du một tin nhắn, đợi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm.

“Hẳn là cậu ấy đang ngủ. Qua hai ngày nữa là cuối tuần, đến lúc đó tôi tự về một chuyến.” Dựa vào tính cách của Đồng Du, nhất định sẽ đưa ra điều kiện. Nói chuyện qua điện thoại chắc chắn không xong, nhất định phải gặp mặt trực tiếp. Có khi... đây chính là mục đích của cậu.

Cùng lúc đó, Đồng Du đang ngủ một giấc ngon lành, mơ thấy mình vui vẻ đếm tiền. Tiền nhiều đến mức đếm mãi cũng không hết, cuối cùng đếm đến rút cả gân tay mà vẫn còn cười toe toét.

Mà trong lúc cậu đang mộng đẹp, đoạn video phát sóng trực tiếp của "cô dâu ma" tối qua đã lan truyền khắp nơi, gây bùng nổ toàn mạng. Số lượng người đặt lịch hẹn mật thất cũng tăng lên với tốc độ kinh hoàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Du: Ngủ thì ngủ tới khi tự nhiên tỉnh, đếm tiền đếm đến rút gân tay~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play