Xe tiếp tục xuất phát, nhưng không khí trong xe đã hoàn toàn khác. Trải qua một trận chiến kịch liệt, không ai trong số người chơi bị loại, nhưng cũng không có ai cảm thấy vui vẻ.
Vu Kiều sau khi lên xe không còn khóc nữa, nhưng trong tay vẫn nắm chặt quả táo nhỏ bị bung ra khỏi kẹp tóc lúc tháo dây an toàn, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay như muốn bóp đến bật máu. Dưới vẻ mặt bình tĩnh là tinh thần giá trị đang không ngừng rơi xuống, giống như một thùng xăng bị thủng, sớm muộn gì cũng sẽ rò rỉ sạch.
Lâm Tâm Tri là người rất lý trí, anh cảm thấy phản ứng của Vu Kiều có phần làm quá. Chỉ là một NPC trí năng thôi mà, ở cùng chưa tới nửa tiếng, nói chuyện không quá mười câu, có thể có bao nhiêu tình cảm sâu đậm? Nhưng anh cũng biết, suy nghĩ này của mình không thể hiện ra mặt được. Sau khi giúp Lawrence băng bó xong vết thương, anh ngồi lại ghế sau, vô tình bắt gặp ánh mắt của năm đứa trẻ.
Anh bản năng nở nụ cười trấn an:
“Đừng sợ, chúng ta nhất định có thể thoát ra được.”
Tiểu Khải đáp lại:
“Anh không cần an ủi chúng tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT