Đương lúc Chủ nhiệm Bạch nhận được tin tức từ phía Thịnh Cảnh rằng đám người mạng đang hoảng loạn kia có khả năng là đang thức tỉnh, tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn báo cáo lại cho cảnh sát. Phía cảnh sát nghe xong, ai nấy đều ngơ ngác như bị đập vào đầu, chẳng ai tin nổi. Nhưng dù gì viện nghiên cứu cũng là nơi tụ hội toàn nhân tài trí thức, không đến mức lấy cớ vớ vẩn để lừa gạt, nên cảnh sát cũng thử chuyển tin này đến các bệnh viện.
Lúc các bác sĩ ở bệnh viện nghe được, chỉ hừ lạnh khinh thường:
“Các người là cảnh sát, hiểu gì về y học chứ? Mở miệng là bậy bạ.”
Dù không hiểu y học thì cũng phải có chú thường thức chứ, thức tỉnh khó khăn cỡ nào, không lẽ trong lòng các người không biết?
Ngay lúc các bác sĩ vẫn khăng khăng cho rằng bệnh nhân chỉ là hoảng loạn, tiếp tục điều trị theo phác đồ bình thường, thì lại có thêm một người bệnh được đưa vào viện. Người này lúc được xe cấp cứu đưa đến vẫn còn đang khóc nức nở, đôi mắt sưng húp, đỏ hoe như quả đào mật, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Nhị Bảo sống kiểu gì được chứ… Bạch Lang thật đáng thương… Cho tôi chết đi, tôi muốn chết thay các người…”
Sau khi làm hàng loạt xét nghiệm, bác sĩ kết luận:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT