Edit Ngọc Trúc
“Đó là vào một mùa xuân ba năm trước, năm ấy thời tiết rất ấm áp, hoa hồng nở đẹp đến lạ kỳ, nhưng dù có đẹp đến mấy cũng chẳng bằng một phần nhan sắc của Sử Đạt Lâm.” Hannibal cất giọng kể đầy thâm tình, ánh mắt dịu dàng dừng lại nơi bình hoa hồng đặt trên bàn, như thể đóa hoa ấy chính là gương mặt xinh đẹp của Sử Đạt Lâm, “Ta tan ca ở bệnh viện, ăn mặc chỉnh tề đến dự tiệc khiêu vũ của một người bạn, và gặp nàng trong hoa viên của tòa lâu đài. Nàng mặc lễ phục dạ hội màu đen tuyền, tóc dài buông xõa, không mang bất kỳ trang sức nào, trong tay chỉ có một đóa hoa hồng vừa mới hái trong vườn. Ta còn nhớ rõ ánh hoàng hôn lúc ấy chiếu rọi lên mặt nàng, nàng đứng giữa bụi hoa quay đầu lại nhìn, mỉm cười với ta.”
Hannibal không kìm được mà nhìn về phía mọi người, giống như một chàng trai mới lần đầu yêu đương, kích động chia sẻ niềm vui với bạn bè: “Chúa ơi, chỉ một ánh nhìn đó thôi, ta đã sa vào biển tình. Suốt đêm hôm ấy, ta luôn đi tìm bóng dáng nàng. Cuối cùng cũng biết tên nàng Sử Đạt Lâm. Chúa ơi, nàng thật sự quá đẹp, ta cảm thấy tất cả đàn ông trong buổi tiệc đều lén ngắm nàng. Còn ta thì như một thằng nhóc mới lớn, cả đêm mới dồn đủ dũng khí mời nàng khiêu vũ.”
“Ta sợ nàng sẽ từ chối, vì nàng quá đỗi xinh đẹp, còn ta thì quá đỗi bình thường. May mắn thay, nàng đồng ý rồi, Sử Đạt Lâm đồng ý rồi! Nhưng ta quá căng thẳng, điệu nhảy ấy ta nhảy sai liên tục, thậm chí còn giẫm lên chân nàng. Trời ơi, lúc khiêu vũ ta lại giẫm lên chân một quý cô, ta thật sự đáng chết ngàn lần.”
“Giẫm có một cái thôi, không đến mức đáng chết ngàn lần đâu.”
“Ngươi không hiểu đâu, đứng trước người mình thích là không thể phạm sai lầm.”
“Nói Hannibal còn rất non nớt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play