Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Với "Ác Quỷ"
Tiếng gió rít qua những tán cây trơ trụi mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Lạc Tư Hạ không còn nghe thấy tiếng tim mình đập, chỉ có tiếng hơi thở dồn dập và cảm giác sợ hãi tột độ đang bao trùm. Cái lão già mắt đỏ ngầu kia vẫn đứng đó, đôi mắt lấp lánh sự độc địa.
"Đúng lúc cho một cái chết," hắn ta lặp lại, nụ cười nhếch mép lộ ra hàm răng ố vàng.
Tư Hạ vội vàng lùi lại, đôi chân run rẩy. Cô là một nhà phê bình phim kinh dị, không phải một nữ chính dũng cảm. Kịch bản của những bộ phim này thường rất tàn nhẫn với những nhân vật "ngu ngốc" như cô. Cô nhìn quanh, sương mù dày đặc đến mức chỉ thấy lờ mờ những bóng người xa xa, dáng vẻ xiêu vẹo, đổ vỡ.
"Ông... ông là ai?" Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, dù cổ họng khô khốc.
Lão già bật cười khùng khục, tiếng cười nghe như tiếng mảnh kim loại cọ vào nhau. "Ta là người đưa tin. Và số phận của cô, đã được định đoạt."
Đúng lúc đó, một tiếng thét thất thanh xé toang màn sương, cách đó không xa. Tiếp theo là tiếng đổ vỡ, tiếng la hét hoảng loạn của những người dân làng. Ngay lập tức, Tư Hạ nhận ra đây là phân đoạn đầu tiên của phim: nữ chính lạc vào làng, bị truy đuổi bởi một thế lực nào đó và chết một cách thảm khốc. Cô biết rất rõ kịch bản này. Cô đã xem hàng trăm bộ phim với mô típ tương tự.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy. "Chạy!" Cố gắng suy nghĩ thật nhanh, Tư Hạ lướt mắt tìm kiếm một con đường thoát. Ngay cả khi đây là phim, cô cũng không muốn chết một cách lãng xẹt như vậy. Cô quay người, lao về phía con đường mòn mờ ảo dẫn ra rìa làng, nơi những cây cổ thụ cao lớn sừng sững như những bóng ma.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau. Không phải của lão già, mà là những tiếng gầm gừ, tiếng kéo lê thứ gì đó trên mặt đất. Cô không dám quay đầu lại. Sương mù cuốn lấy cô, bóp nghẹt tầm nhìn, khiến mỗi bước chạy đều như đang lao vào hư vô. Cô vấp ngã, đầu gối đập mạnh xuống nền đất ẩm ướt, nhưng nhanh chóng gượng dậy. Mùi máu tanh và mùi ẩm mốc càng lúc càng nồng nặc.
Bỗng, một bóng đen khổng lồ vụt qua trước mặt. Không phải người. Đó là một thứ gì đó cao lớn, gồ ghề, với đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong màn sương. Nó gầm gừ, nhe nanh. Lạc Tư Hạ sợ đến mức tim như ngừng đập. Đây chính là "quái vật" trong phim, thứ sẽ kết liễu cô. Cô nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau.
Nhưng cơn đau không đến.
Thay vào đó, cô nghe thấy một tiếng rít ghê rợn, không phải của con quái vật, mà là một âm thanh chói tai hơn, như thể kim loại cứa vào đá. Tiếp đó là một tiếng "ầm" lớn, và một thứ gì đó nặng nề đổ sập xuống đất.
Tư Hạ từ từ hé mắt. Con quái vật gớm ghiếc kia đang nằm bất động dưới đất, một cái bóng cao lớn khác đứng sừng sững bên cạnh, che khuất ánh trăng yếu ớt. Cái bóng ấy không hề có hình dáng rõ ràng, chỉ là một khối đen đậm đặc hơn cả bóng tối.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Ai đó đã cứu cô? Hay đây chỉ là một con quái vật khác, đáng sợ hơn?
Cái bóng đó từ từ quay lại. Dáng người cao lớn, khoác một chiếc áo choàng màu đen gần như hòa lẫn vào màn đêm. Mái tóc đen như mun rủ xuống che gần hết khuôn mặt. Đôi mắt anh sáng lên trong bóng tối, không phải màu đỏ của kẻ thù, mà là một màu xanh lam lạnh lẽo, sâu thẳm như hồ băng. Trên tay anh, một lưỡi hái sắc bén lấp lánh ánh bạc trong màn sương.
Không khí xung quanh anh trở nên lạnh giá hơn, buốt giá đến tận xương tủy. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô, như một bức tượng tạc từ băng.
Lạc Tư Hạ cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng là một sự an toàn khó tả. Đây không phải là một con quái vật thông thường.
Bỗng, một cơn gió lạnh buốt lướt qua, mang theo một làn hương kỳ lạ: mùi đất ẩm, mùi kim loại gỉ sét, và cả một chút mùi hương thảo mộc khô. Cái mùi hương ấy, cô đã ngửi thấy từ cuộn phim cũ khi nó mới được mở ra.
Anh bước tới một bước. Chỉ một bước, nhưng đủ để Tư Hạ cảm thấy áp lực đè nặng. Ánh mắt xanh lam đó quét qua cô, rồi dừng lại trên xác con quái vật dưới chân anh.
"Anh... là ai?" Tư Hạ lí nhí hỏi, giọng run rẩy.
Anh vẫn im lặng. Nhưng rồi, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng giá của anh vang lên, nghe như tiếng gió lùa qua những ngọn thông cô độc:
“Không nên xuất hiện ở đây.”
Tư Hạ giật mình. Anh không nói theo kịch bản. Anh không phải là một NPC bình thường.
"Tôi... tôi cũng không muốn ở đây!" Cô nói to hơn, sự hoảng loạn bắt đầu nhường chỗ cho cảm giác khó chịu. "Tôi bị mắc kẹt. Tôi cần về nhà!"
Nghe đến từ "về nhà", ánh mắt xanh lam của anh chợt lóe lên một tia sáng sắc lạnh, như băng tan.
Lưỡi hái trên tay anh bỗng phát ra một luồng sáng xanh biếc, và nhiệt độ xung quanh dường như giảm đột ngột. Gió rít lên điên cuồng, và những bông tuyết bắt đầu rơi lất phất trong màn sương, ban đầu chỉ là vài hạt nhỏ, rồi nhanh chóng dày đặc hơn, trở thành một cơn bão tuyết đúng nghĩa.
Cơn bão tuyết đến bất ngờ, dữ dội, như một cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Những ngôi nhà gỗ cổ kính giờ đây chìm sâu trong tuyết trắng, tiếng gió hú gào như tiếng quỷ khóc. Lạc Tư Hạ run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì sự uy lực đáng sợ của người đàn ông trước mặt. Anh... anh đã triệu hồi bão tuyết?
Tất cả những gì cô vừa trải qua, từ việc xuyên không, đến việc bị một sinh vật truy đuổi, rồi được một người đàn ông bí ẩn cứu thoát, và giờ là cơn bão tuyết đột ngột này – mọi thứ đều vượt quá giới hạn của một bộ phim kinh dị thông thường. Nó giống như một sự hỗn loạn đang diễn ra bên trong chính kịch bản.
Anh lại cất lời, giọng nói giờ đây mang theo một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn, nhưng cũng ẩn chứa một chút gì đó cố chấp:
"Đừng về nữa. Ở lại đây. Làm người chết với tôi."
Lạc Tư Hạ nhìn vào đôi mắt xanh thẳm như vực sâu của anh ta. Đó không phải là lời đe dọa. Đó là một mệnh lệnh. Và cô, trong khoảnh khắc đó, nhận ra rằng "kịch bản" của mình vừa mới bị thay đổi một cách triệt để.