Chương 1: Cuộn Phim Định Mệnh
Tháng Mười Một ở Saint Petersburg bao giờ cũng mang một vẻ ảm đạm rất riêng. Những tán cây bạch dương khẳng khiu rụng lá, chỉ còn trơ trọi những cành củi khô vươn lên nền trời xám xịt. Gió lạnh luồn qua từng ngõ ngách, mang theo hơi ẩm đặc trưng của thành phố sông Neva, và cả mùi của những cuốn sách cũ kỹ, ẩm mốc từ thư viện trường Đại học Tổng hợp Quốc gia Saint Petersburg.
Lạc Tư Hạ ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn bàn vàng vọt đổ xuống chồng sách giáo trình và vài cuốn tạp chí điện ảnh đã ngả màu.
Cô là một sinh viên năm ba ngành điện ảnh, và nếu có một thứ gì đó có thể khiến cô quên đi cái lạnh thấu xương của nước Nga, thì đó chính là phim kinh dị. Tư Hạ có một khả năng đặc biệt: nhìn thấy những điểm cốt lõi, những chi tiết ám ảnh, và cả những lỗ hổng kịch bản trong từng bộ phim, đặc biệt là thể loại này. Cô viết review phim kinh dị trên một diễn đàn trực tuyến nhỏ, thu hút một lượng người theo dõi kha khá nhờ những phân tích sắc bén và đôi khi là những lời bình luận hài hước đầy châm biếm.
Tối nay, cô định xem lại bản uncut của The Blair Witch Project để viết một bài phân tích về cách đạo diễn sử dụng hiệu ứng tâm lý.
Nhưng rồi, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ, chỉ vỏn vẹn một dòng: "Đồ của cô đã được gửi đến locker số 3. Mã mở khóa: 1993."
Tư Hạ nhíu mày. Cô không nhớ mình đã đặt mua thứ gì. Locker? Chẳng lẽ là cái locker cũ kỹ ở tầng hầm ký túc xá, nơi sinh viên thường nhận đồ chuyển phát nhanh? Mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng sự tò mò của một người mê khám phá vẫn thắng thế. Cô khoác vội chiếc áo khoác dày, đội chiếc mũ len ấm áp và lao xuống tầng hầm lạnh lẽo.
Cánh cửa kim loại của locker số 3 kêu kẽo kẹt khi Tư Hạ nhập mã.
Bên trong, không phải một gói hàng quen thuộc, mà là một chiếc hộp gỗ sẫm màu, đã cũ đến mức lớp sơn bong tróc lộ ra thớ gỗ bên trong. Nó không có nhãn mác, không có dấu hiệu gì về người gửi.
Cảm giác bất an thoáng qua, nhưng khi mở nắp hộp, cô nhìn thấy thứ bên trong và mọi nghi ngờ đều tan biến.
Đó là một cuộn phim 35mm cũ kỹ, được quấn gọn gàng và cẩn thận. Màu sắc của lớp vỏ hộp phim đã bạc phếch theo thời gian, nhưng hình ảnh trên đó lại khiến tim Tư Hạ đập nhanh hơn. Một hình ảnh mờ ảo, giống như một ngôi làng cổ kính chìm trong sương mù, và thấp thoáng bóng dáng của một kiến trúc Gothic u ám. Điều khiến cô sửng sốt là cuộn phim không hề có bất kỳ thông tin gì: không tên phim, không đạo diễn, không hãng sản xuất. Nó giống như một vật phẩm bị lãng quên từ một thời đại đã qua.
"Phim kinh dị chưa từng được biết đến sao?" Tư Hạ lẩm bẩm, nụ cười tò mò hiện rõ trên môi. Đây đích thị là "món hời" mà bất kỳ tín đồ phim kinh dị nào cũng mơ ước.
Về đến phòng, cô không chần chừ một phút nào. Dù đã có laptop và các ứng dụng xem phim hiện đại, Tư Hạ vẫn giữ một chiếc máy chiếu phim 35mm cổ điển như một vật kỷ niệm và để thỉnh thoảng thưởng thức những bộ phim theo cách truyền thống nhất.
Cô cẩn thận luồn cuộn phim vào máy, kiểm tra lại các khớp nối và chỉnh sửa ống kính. Tiếng rè rè quen thuộc của máy chiếu vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Màn hình trắng xóa trên bức tường bắt đầu sáng bừng. Những hạt bụi nhảy múa trong luồng sáng từ ống kính. Tư Hạ ngồi xuống chiếc ghế bành cũ kỹ, lòng tràn đầy mong đợi. Đoạn giới thiệu đầu phim thường là những dòng chữ đen trắng, nhưng cuộn phim này lại khác. Màn hình chỉ hiện lên một màu đen tuyền, rồi một dòng chữ màu đỏ máu, viết bằng kiểu chữ :
Gothic uốn lượn, từ từ hiện ra:
"Chào mừng đến với..."
Chữ "đến với" vừa dứt, màn hình đột ngột lóe sáng chói lòa, một thứ ánh sáng trắng xóa rực rỡ đến mức Tư Hạ phải nheo mắt lại. Rồi, nó tối đen... hoàn toàn.
Không phải là cảnh phim kết thúc, mà là một sự tắt ngúm đột ngột, kéo theo sự im lặng đến rợn người của căn phòng. Tư Hạ dụi mắt, cố gắng điều chỉnh tầm nhìn trong bóng tối. Cô với tay định bật đèn, nhưng mọi thứ bỗng trở nên nặng nề và lạ lẫm. Một mùi ẩm mốc, mùi đất và sương lạnh đột nhiên tràn ngập không khí, không phải mùi sách cũ hay đồ điện tử của phòng cô.
Cô mở bừng mắt.
Không còn là căn phòng ký túc xá quen thuộc. Tư Hạ đang đứng giữa một ngôi làng u ám. Sương mù dày đặc như những dải lụa trắng vắt vẻo quanh những ngôi nhà gỗ cổ kính, kiến trúc Gothic mang nặng dấu ấn thế kỷ 20.
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những khe cửa và tiếng kẽo kẹt của những mái ngói cũ nát.
Những hình bóng mờ ảo thấp thoáng trong sương mù. Đó là những con người, hay ít nhất là trông giống con người, với khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu nhìn chằm chằm vào cô. Họ mặc những bộ quần áo cũ kỹ, bạc màu, và trên mặt ai cũng khắc ghi một sự sợ hãi, cảnh giác đến tột độ.
"Đây là đâu?" Tư Hạ thốt lên, giọng nói lạc hẳn đi trong không gian âm u.
Bỗng, một giọng nói trầm thấp, khàn khàn như tiếng gió lùa qua vách đá, vang lên từ phía sau cô:
"Chào mừng, cô gái. Cô đã đến đúng lúc... đúng lúc cho một cái chết."
Lạc Tư Hạ quay phắt lại. Một người đàn ông cao lớn, dáng người gầy gò, đôi mắt đỏ ngầu ẩn sau vành mũ rộng vành, đang đứng cách cô không xa. Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự hiểm ác, như một con quỷ đã chờ đợi con mồi từ rất lâu.
Và rồi, một dòng ký ức xa lạ nhưng lại vô cùng rõ ràng ùa vào tâm trí Tư Hạ, như thể ai đó đang tua nhanh một đoạn phim trong đầu cô:
Cô là "nữ chính ngu ngốc sẽ chết đầu tiên" trong một bộ phim kinh dị chưa từng được công chiếu.
Kịch bản đã được viết, và cái chết của cô là điều không thể tránh khỏi. Dựa trên những gì cô biết về thể loại này, nhân vật "nữ chính ngu ngốc" thường không sống sót quá mười phút đầu phim.
"Không thể nào!" Tư Hạ lùi lại, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. "Mình... mình đã xuyên không vào phim?"
Sương mù càng lúc càng dày đặc, nuốt chửng cả ngôi làng và những bóng người cổ quái. Một tiếng thét vang lên từ phía xa, rồi tiếng bước chân dồn dập. Màn đêm buông xuống, và Tư Hạ biết, theo đúng kịch bản, cô sẽ không thể sống sót qua đêm nay.
Cô là một nhà phê bình phim, cô hiểu rõ mọi quy tắc của thể loại này. Nhưng lần này, cô không phải khán giả. Cô là nhân vật. Và cô, trong vai trò "nữ chính ngu ngốc", sắp sửa phải đối mặt với số phận nghiệt ngã của mình.