Chuyện của Thiệu Thăng Bình đối với Cẩm Nương bất quá chỉ như một khúc nhạc đệm, đối với Ngụy gia cũng không có bao nhiêu trọng lượng, mọi người trong nhà chẳng ai đặt trong lòng. Bởi lẽ, đối với Ngụy gia mà nói, điều hệ trọng nhất vẫn là mưu sinh.
“Mẫu thân, hôm nay buôn bán được bao nhiêu?” Cẩm Nương hỏi.
Chỉ thấy La Ngọc Nga hữu khí vô lực đáp: “Cũng chỉ được hai, ba trăm văn thôi. Con không biết, mẫu thân với phụ thân con vừa mới học làm rượu gạo với bánh rán, mấy hôm đầu sinh ý còn khấm khá. Nào ngờ, đối diện cửa hàng liền lập tức bắt chước y hệt. Thế gian sao lại có người như thế, người ta làm gì, hắn cũng làm cái đó?”
Cẩm Nương chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Ít ra thì mẫu thân với phụ thân đã học được cách làm bánh rán rồi, cứ từ từ mà tích góp. Vài tháng nữa tìm một chỗ mặt tiền khá hơn, rồi lại dựng nghiệp.”
Buôn bán thực chẳng dễ dàng, phụ mẫu nàng đều là người có tay nghề, vậy mà ở đất Biện Kinh cũng khó trụ vững. Khẩu vị nam bắc khác nhau, khí hậu cũng chẳng tương đồng, lại thêm vốn liếng hữu hạn, muốn giành được một mảnh thiên địa quả thật chẳng dễ.
La Ngọc Nga hiểu rất rõ nữ nhi nhà mình tuy tuổi nhỏ nhưng tính khí lại như người lớn, có chủ kiến lại biết kiên trì. Nàng cùng trượng phu làm ăn mà còn hay nản lòng, chỉ có nữ nhi là vẫn cố gắng nhẫn nại từng ngày.
Nghĩ đến đó, nàng cũng không biết còn có thể nói gì, chỉ nắm tay nữ nhi, thở dài: “Ừ, phụ mẫu hiện giờ cũng chỉ cầu kiên trì được ngày nào hay ngày ấy. Dù sao thì chi tiêu trong nhà và phần đệ đệ con cũng còn miễn cưỡng xoay xở được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT