Cẩm Nương thuật lại tình hình thực tế, lại thấy Phùng Thắng ngoài mặt cười cười, trong lời mang theo giễu cợt:
“Cũng là quá ít, như Oánh Nương kia, mỗi ngày cũng chẳng cần dậy sớm như vậy, một tháng ít cũng được tám quan, thường thì mười mấy quan cũng là chuyện thường tình.”
“Đó cũng là phúc khí của nàng,” Cẩm Nương nhẹ đáp, đoạn đứng dậy cáo từ, hiển nhiên không thích bị người khác bàn luận sau lưng. “Sắc trời đã muộn, muội cũng nên trở về rồi.”
Vinh Nương còn muốn ôm Lân Nhi cho nàng xem, định giữ nàng ngồi thêm chốc lát, lại bị Cẩm Nương khéo léo từ chối:
“Nếu về trễ, e rằng mẫu thân lại trách mắng.”
Ra khỏi cửa, trong lòng Cẩm Nương chỉ mong nhanh chóng trở về vẽ tranh. Dù sao cũng vậy, nàng nhất định phải mở ra một con đường riêng cho bản thân. Văn Tú Viện tuy là chỗ tốt, nhưng kỳ thuê chỉ có ba năm, đến lúc đó nếu không được giữ lại, nàng còn có thể dựa vào gì mà sinh tồn?
Về đến nhà, nàng vội vã ăn qua loa vài miếng cơm, liền lấy giấy bản mới ra. Trước kia đều là vẽ lại tranh mẫu, nay nàng bắt đầu đối chiếu rồi dùng bút vẽ nét để luyện tay, tiếp đến là lên màu. Sau đó lấy bức tranh mới vẽ ra, dựa theo trí nhớ vẽ lại một lượt, vẽ xong lại so sánh hai bản. Cứ thế lặp đi lặp lại đến tận đêm khuya, mới dần dần không còn cần bút vẽ nét nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play