Lại nói, vị Tưởng thị kia thật đúng là có tiền đồ. Tộc chất của nàng – Tưởng Phóng – nguyên bản đã có hôn ước, nhưng vị hôn thê ấy chẳng may nhiễm bệnh cấp tính, đoản mệnh qua đời. Chu đại lão gia cùng Tưởng thị liền vội vàng đến Tưởng gia, rốt cuộc cũng thuận lợi định xuống hôn sự cho Tam cô nương.
“Thật không ngờ người sau lại vượt kẻ trước, thế mà lại là Tam cô nương. Tưởng đại lang quân năm nay nhậm chức phủ doãn Khai Phong, tổ tiên cùng nhà chúng ta cũng có đôi phần thân thích, hôn sự này quả thực tốt đẹp.” Tần Sương Nhi bản thân đã có nơi nương tựa, lúc này cũng thong dong hơn, nhàn nhã bình luận việc trong phủ, không còn như trước phải nơm nớp bất an.
Cẩm Nương nghe nàng xưng Chu phủ là “nhà chúng ta”, trong lòng đã mơ hồ đoán được vài phần. Chỉ tiếc nàng quá ngây thơ, văn khế cầm cố lại hóa thành văn tự bán đứt, để người ta nắm cán. Hiện tại bất quá chỉ là thân phận nha đầu thông phòng, tương lai liệu có thể thật sự trở thành tiểu nương hay không còn chưa biết. Thậm chí chờ chính thê nhập môn, nàng có còn đường sống hay không cũng chưa thể nói trước.
Tựa như Thúy Tiêm năm đó, rõ ràng là thông phòng đàng hoàng, cuối cùng cũng bị đuổi đi.
Dẫu vậy, trên mặt nàng vẫn mỉm cười vì Tam cô nương mà mừng rỡ. Dù thế nào đi nữa, trong Chu gia này, Tam cô nương là người đầu tiên chỉ định nàng làm nha hoàn khâu y, tính tình lại hiền lành khoan hòa, đối xử với người dưới cũng không tệ.
Nàng cũng nhân dịp tới trước cửa chúc mừng, nhắc tới Tam cô nương năm nay vừa tròn mười ba, đúng độ tuổi đậu khấu, mắt mày mang theo vài phần thẹn thùng, thực là dáng vẻ thiếu nữ mới lớn.
Bên cạnh Lữ tiểu nương thì mừng rỡ không thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play