êm khuya, Tưởng Tiện và Cẩm Nương mới đặt mình lên giường nghỉ ngơi. Có lẽ bởi vì tình thân quá đỗi đằm thắm, nên từng người trong nhà đều quyến luyến chẳng nỡ rời xa. Tưởng Tiện biết vợ lòng còn vương vấn, bèn chủ động nói:
“Còn nhớ năm đó phu thê ta cùng đến Đại Danh phủ vì con mà tìm nữ tiên sinh chăng? Nay hồi tưởng lại, lại thấy như là số mệnh tự có an bài.”
Cẩm Nương mỉm cười: “Phải rồi. Nếu chẳng có chuyến đi ấy, thì e là chúng ta cùng Ngụy gia cũng chưa chắc có duyên phận.”
Nàng luôn cảm thấy chuyện vì nữ nhi tìm tiên sinh, đưa đón nơi học đường, mới như ngày hôm qua.
Vậy mà giờ đây, nữ nhi đã đến tuổi xuất giá, trở thành thê tử của người ta, từ nay lại mở ra một hồi nhân sinh khác.
Cẩm Nương cũng không quá đa sầu đa cảm, ngược lại còn nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng nên vui vẻ một chút, đừng để con vì ly biệt mà sinh buồn thương. Thật ra, nữ nhi có thể gả cho người trong lòng, đó là phúc khí lớn rồi.”
Tưởng Tiện bật cười: “Khụ khụ, vừa rồi không phải chính nàng đã rơi lệ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT