“Nương, đây là quả trám Ngụy gia đưa tới, một hộp đã ngào đường, một hộp để pha trà. Ngâm trong trà sẽ có vị ngọt hậu thanh thanh, con lựa ra ít cái tốt nhất, mời nương nếm thử.” Cẩm Nương mỉm cười nói.
La Ngọc Nga vốn không quen vị quả trám, nhưng cũng biết dạo gần đây thứ này thịnh hành, nên cũng học theo thong thả bỏ vào miệng, cẩn thận phân biệt, sau lại lại dần dần thấy hợp khẩu vị, cười nói: “Thật là ngày lành, ta cả đời chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế.”
Cẩm Nương cười nhẹ: “Vậy thì càng nên trân quý những tháng ngày hiện tại, một nhà chúng ta đồng tâm hợp lực, ngày sau mới mong càng lúc càng tốt đẹp.”
Sau Tết Trung Thu, Dương ca nhi vào Quốc Tử Giám ứng thí, La Ngọc Nga chuẩn bị hòm hành lý, sợ mình lo liệu không chu toàn, bèn gọi Cẩm Nương tới giúp. Cẩm Nương thêm mấy món đồ cần thiết, rồi dứt khoát lấy cả khảo rổ mà Tưởng Tiện từng dùng qua để sắp xếp lại.
Ngụy Hùng và La Ngọc Nga tự mình đưa Dương ca nhi tới trường thi, lúc trở về vẫn còn lo lắng bồn chồn, lại qua viện của Cẩm Nương ngồi nghỉ. Khi ấy Cẩm Nương đang tính sổ. Nhà nàng khác với nhà thường, phần lớn nữ chủ chỉ lo việc trong nội viện như y phục bốn mùa, đồ ăn trong bếp; còn nàng thì ngoài trong đều nắm, cho nên sổ sách trong tay cũng không ít.
Cẩm Nương một mặt viết, một mặt cười nói: “Nương, nếu Dương ca nhi lần này thi đỗ, chúng ta nên nhân đó lo liệu chuyện hôn nhân cho hắn. Nương thấy thế nào? Nếu lỡ chẳng đỗ kỳ sau, chẳng lẽ lại để nó chờ thêm mấy năm nữa?”
La Ngọc Nga nghe thế chợt nói: “Vậy thì ta phải nhờ bà mối rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play