Lam thị bĩu môi than:
“Chúng ta mấy vị quan phu nhân này, thật đúng là khó làm người.”
Cẩm Nương cũng đồng tình gật đầu. Chức quan thấp kém, ngày ngày chỉ lo tránh đắc tội người này, sợ phật lòng kẻ nọ, quả thật khổ sở. Lam thị còn khốn khổ hơn nàng vài phần, bất quá khi xưa nàng ở Ngô huyện cũng từng trải qua như thế, cho nên nay gặp được một vị thượng quan phu nhân tính tình ôn hòa như Tiền nương tử, thật đúng là phúc duyên hiếm có, khả ngộ bất khả cầu.
Hai người cùng nhau oán than mấy câu. Hạ phu nhân vốn dĩ không rõ mấy điều này, trong lòng lại tự cho mình là cùng phu nhân thông phán đã thân thiết ôm đoàn, không ngờ tới khi đến Ngụy gia đường sẽ, phu nhân thông phán lại chủ động tới chào hỏi Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng thuận tay dẫn nàng đi chào Ngụy phu nhân. Duy chỉ có Hạ phu nhân bị bỏ rơi, đứng chơ vơ một mình, không người hỏi han.
Hạ phu nhân vẫn không tự biết, còn ba lần bảy lượt lại gần bàn bên này, khuôn mặt cố bày ra nụ cười thân thiết. Nhưng Cẩm Nương cũng chẳng hề mảy may đáp lại chân tình, chỉ chuyên tâm trò chuyện với Lưu đại nương tử và phu nhân thông phán, Lam thị đứng bên cũng cười cười, nhưng hoàn toàn không ngó ngàng tới Hạ phu nhân.
Kỳ thực đây là do bà ta tự chuốc lấy. Vốn dĩ ai nấy đều vui vẻ yên lành, không ai đụng chạm đến ai, thế mà cứ phải gây chuyện, nếu đã như vậy thì Cẩm Nương cũng chẳng ngại. Nàng còn có thể cùng phu nhân thông phán giảng hòa là bởi người ta còn có chút tình cảm thể diện, chứ Hạ phu nhân lại là hạng người chẳng nói nổi một câu có lý.
Tiểu nhân sợ uy chứ chẳng sợ đức, năm đó Bao nương tử đối với Điền nương tử là thế nào, đều có thể cảm nhận được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT