“Đúng vậy, suýt nữa là không tìm được, ta lo đến mức tim như treo ngược, may mắn cuối cùng cũng mất mà tìm lại.” Cẩm Nương đang cùng Ngụy phu nhân nhắc đến chuyện bức ảnh thêu.
Ngụy phu nhân bởi thường xuyên thức đêm mà sinh bệnh, có lần còn ngất đi. Nay tĩnh dưỡng đã lâu, sắc mặt so với trước cũng đã tốt hơn nhiều. Bà mỉm cười nói: “Cũng bởi ảnh thêu của ngươi danh tiếng quá lớn đấy thôi.”
Cẩm Nương mỉm cười đáp: “Kỳ thực cũng chẳng có linh nghiệm chi, bất quá là tự mình an ủi trong lòng mà thôi.”
Lời này vốn là lời thật lòng, nào ngờ Ngụy phu nhân lại ngầm đoán nàng không muốn cho mượn nữa nên mới nói thế, liền cười xua tay, bảo rằng trong nhà vốn đã có một bức, đâu cần tham thêm làm gì.
Hai người lại trò chuyện đến tình hình bổn phủ, Cẩm Nương nói: “Hạ phán quan đã tới, nghe nói vị tân thông phán được bổ nhiệm cũng thuộc hàng hậu bối, ít hôm nữa sẽ tới.”
Là hào tộc trong phủ, Ngụy phu nhân thường giao tiếp cùng các vị quan quyến bản địa, nghe vậy liền nói: “Những vị thượng quan này đều phải giao tế cho khéo, bằng không lúc thẩm tra đánh giá không được điểm tốt thì cũng bằng không.”
Đây rõ là lời chỉ dạy, Cẩm Nương vội vàng tỏ ý tán đồng: “Phu nhân nói rất phải, chúng ta đâu dám lơi là.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play