Hai người lưng tựa lưng, ai cũng không đoái hoài đến ai.
Thậm chí khi bị tam nương tử trách mắng, ngũ nương tử và Tôn Thế Sâm phu thê lại chẳng chút phiền lòng, trái lại còn thấy nhẹ nhõm. Ngày mai hai người sẽ từ Đại Danh phủ chuyển đến nhậm chức tại huyện Quán Đào, vốn đường sá vất vả, nhưng lại được gì dì ân cần tiếp đãi, còn nói sẽ dùng xe ngựa tiễn sang, khiến nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, hôm nay nàng vẫn chưa nói cho nhị tỷ biết chuyện Cẩm Nương đã gả cho Tưởng Tiện. Với tính tình kiêu ngạo lại tự tôn của nhị tỷ, e rằng sẽ khó lòng chấp nhận được. Vì thế nàng cũng không muốn gây thêm sóng gió. Dù sao dượng hiện tại nhàn rỗi ở nhà, các tiệc tụ họp phu nhân phần lớn sẽ không dẫn các nàng theo, tự nhiên cũng ít có dịp gặp mặt nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, dì đích thân tiễn Tôn Thế Sâm và ngũ nương tử đến huyện Quán Đào. Chỉ có điều khi nhìn tam nương tử vẫn còn ra vẻ giận dỗi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “May là gả vào nhà mình, nếu gả cho người ngoài, đến lúc bị coi thường e cũng không biết đường mà tránh.”
Nàng cũng tự biết bản thân mình không bằng muội muội họ Tưởng – ba đứa con trai không một ai đỗ tiến sĩ, người duy nhất có hi vọng là Tam Lang thì lại vô cùng bất ổn. Nàng ấy làm thê tử mà chẳng mấy khi khích lệ, chỉ biết bắt lỗi đủ điều, chẳng trách thường gây mâu thuẫn với chị em dâu.
Nhưng cũng phải thôi, ai có thể mạnh mãi một đời? Người sống cần biết uốn mình đúng lúc.
Nàng nay không phải đã chủ động qua lại với nhị nãi nãi nhà họ Chân đó sao? Thái thái nhà họ Chân thọ thất tuần còn đích thân gửi thiệp mời cho nàng. Nếu cứ nhìn ai giỏi hơn mình mà sinh lòng ghen ghét, thế thì còn biết sống làm sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT