Tuy vậy, Cẩm Nương vẫn dịu dàng khuyên nhủ: “Nếu muội có thể lấy nghề nữ y làm nghiệp, tương lai mở một hiệu thuốc nho nhỏ, thu nhận vài đồ đệ hay tiểu nhị giúp việc, thì về sau cũng chẳng cần lo chuyện sinh kế nữa.” Nàng chỉ có thể mượn chuyện quanh mình để khéo léo dẫn lối cho người khác, giống như Lâu Tứ Nương kia, chỉ dựa vào tiền khám bệnh hằng ngày cũng đủ sống thong dong.
Lại nói, Cẩm Nương gần đây cũng đã bắt đầu suy tính chuyện sinh ý của bản thân. Nếu lén mang tơ lụa đi buôn ở bên ngoài, thì khi rời thuyền sẽ khó lòng tìm ngay được tiệm tơ lụa chịu thu nhận hàng hóa, mà cũng chẳng tiện trực tiếp đem đến quan nha giao dịch. Như thế, chỉ có thể gửi vào sụp phường*.
*Sụp phường: Kho hàng ven sông để gửi hàng hóa, thường do tư nhân mở.
Nếu nói khách điếm là nơi nghỉ chân của khách thương, thì sụp phường chính là kho tàng hàng hóa. Nhất là ở Giang Hoài – vùng Ngô huyện này, đường thủy thuận tiện, thương nhân lui tới đông đúc, rất nhiều người chuyển vận gạo thóc lên kinh, hàng hóa thì gửi lại trong kho, chỉ cần trả chút tiền thuê và phí bảo quản là xong.
Biện Kinh thì e rằng nàng không đủ vốn để mua sụp phường, nhưng Bình Giang nằm nơi cửa kênh quan trọng, vẫn có thể thử xem sao.
Nàng vừa nảy ý định mở sụp phường, liền đến bàn với Cố Thanh Như. Cố Thanh Như nghe xong thì vỗ tay cười lớn: “Như vậy thật không tồi, chi bằng kêu người môi giới tới hỏi thử một phen.”
Cẩm Nương lắc đầu: “Muội đang ở huyện nha làm việc, không tiện kêu người tới cửa. Nếu không gặp được người thật sự hiểu nghề, chỉ sợ phiền toái về sau không dứt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play