Một chiếc thuyền lớn chầm chậm rẽ sóng trên dòng sông uốn lượn, mưa phùn khẽ rơi, giăng kín khắp trời đất, trong khoang chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, xuyên qua đó nhìn ra, chỉ thấy mịt mờ sương khói chưa tan, ẩn hiện một tầng cảm giác yểu điệu như nước chảy qua ngọc.
Cẩm Nương đã ở trên thuyền ba ngày, thân thể dần quen với sóng nước, các hài tử cũng không sinh bệnh gì, nàng rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi, ngồi bên cửa sổ thả lỏng tâm tình.
Đã lâu lắm rồi nàng mới có khoảng thời gian thong thả như thế. Cẩm Nương sống trên đời đã mười sáu năm, nhưng không một ngày nào được thực sự nghỉ ngơi.
A Doanh bưng lên một bình trà, lát sau lại dùng khay gỗ bày biện hạt thông, vải khô, nhãn khô, hạt sen, hạt dẻ, quả phỉ lên bàn. Nàng cảm khái nói:
— Nương tử, ngày thường chúng ta ở thêu phường tất bật không ngơi nghỉ, giờ bỗng dưng nhàn hạ thế này, nô tỳ cũng không biết nên làm gì cho phải.
Cẩm Nương khẽ cười:
— Nha đầu ngốc, thêu phường vốn không phải kế lâu dài. Dù tỷ có ở lại Biện Kinh cũng chẳng làm được mấy năm nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play