Rời khỏi phòng, bà nhìn đám người đang tụ tập ở phòng khách một lượt, hoàn toàn không buồn liếc đến Cố Khải dù chỉ một cái. Bà xưa nay vốn là người thân thiện, thích đãi khách, vậy mà hôm nay chẳng buồn nói một lời nào, chỉ lạnh lùng dõi mắt nhìn con trai mình theo đám người kia rời khỏi nhà, xuống lầu, lên xe...
Thật ra trong lòng bà đã hiểu rõ— đứa con này giữ không được nữa rồi.
Ngày xưa dù bà có làm ầm ĩ đến đâu, An Tri Vãn cũng sẽ vì dỗ bà mà chịu nhượng bộ. Nhưng lần này thì khác. Rõ ràng bà cảm nhận được, con trai út là thật lòng muốn đi.
Đứa con nuôi bao năm nay, trong lòng nó nghĩ gì, làm mẹ sao lại không nhận ra được chứ. Dù bà không ở cạnh, nhưng trực giác người mẹ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ấy. Ở phương xa kia... chắc chắn đã có thứ khiến nó lưu luyến, không đành lòng buông bỏ...
Chiếc xe chạy trên cao tốc suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi vào nội thành Thành Đô lại đi thêm gần một tiếng nữa mới dừng lại trước một khách sạn sang trọng.
An Tri Vãn vừa xuống xe, liền được Cố Khải dẫn lên phòng Tổng thống ở tầng 28. Vào đến nơi, đợi Cố Khải rời khỏi, cậu có chút thấp thỏm hỏi:
“Tổng giám đốc... anh ấy đâu rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play