Sau mười tám tiếng.
Người huấn luyện động vật bước đến trước mặt đại công. Khuôn mặt thô nhám như đá tảng của ông ta vốn luôn không biểu lộ cảm xúc, nhưng lần này, dưới vẻ thờ ơ tê liệt đó, lại thoáng hiện nét thất vọng mờ nhạt, khó nhận ra.
Cây roi gai buộc chặt trên mu bàn tay ông đã bị nước làm ướt sũng, ghì sâu vào tận lớp da thịt.
Người huấn luyện cúi đầu, ngượng ngùng nói:
“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi. Tôi không thể khiến con nhân ngư kia cất giọng hát...”
“Cái gì?” Uy Lợi Tư — vị đại công — quay phắt lại, không tin nổi: “Ngay cả ngươi cũng bó tay sao? Vậy ngươi đã làm gì rồi?”
Người huấn luyện cúi đầu thấp hơn nữa: “Tôi làm đúng theo chỉ thị của ngài, tuyệt đối không dùng những cách quá khắc nghiệt hay bạo lực. Chủ yếu chỉ dùng điện giật nhẹ, gây tổn thương ngoài da không đáng kể.”
“Vậy thì tốt. Với làn da đẹp như thế kia, để lại sẹo thật uổng.” Uy Lợi Tư thở phào, nhưng rồi lại nhíu mày:
“Nhưng ta đã khoe khoang với bá tước Esther và mấy người kia từ lâu rằng mình mua được con nhân ngư cực phẩm. Dù ngoại hình không tì vết, nếu nó không biết hát thì còn có giá trị gì chứ?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play